Chương 188
Bạch Thư Hân thấy ánh mắt của Hứa Minh Tâm thì cười rồi nói: “Cậu nói đúng, tớ có thể dán lên nhãn hiệu của người kia nhưng không thể trở thành kẻ phụ thuộc.”
“Ai thế? Đừng nói là cậu giấu tớ đi yêu đương nhé?”
“Không nói cho cậu biết.”
Tính tình của Bạch Thư Hân kiêu căng, lại coi trời bằng vung. Nếu là trước kia thì chắc chắn cô ấy sẽ không thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ…
Cô ấy cảm thấy Hứa Minh Tâm nói rất đúng.
Lệ Nghiêm, anh không thể quay trái quay phải tôi được đâu!
Anh là anh trai tôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ không thành kẻ phụ thuộc của anh!
Bạch Thư Hân muốn chứng minh chính mình, để Lệ Nghiêm luôn xem nhẹ cô ấy phải cúi đầu.
Rất nhanh hai người đã mua nước về, cả hai mệt đến nỗi thở hồng hộc. Nhưng những người kia chẳng thèm cảm ơn lấy một câu mà còn cất lời oán trách.
Phàn nàn sao lại lâu như thế, mua sai nước các kiểu.
Bỏ sức mà chẳng được gì tốt.
Mặt Bạch Thư Hân xụ xuống, cô ấy nắm tay thành đấm.
Hứa Minh Tâm nhìn thế thì giật mình, cô thật sự rất sợ Bạch Thư Hân sẽ bay qua đấm cho mỗi người đó một cái.
Một lúc lâu sau Bạch Thư Hân mới hít sâu một hơi rồi nói: “Hít vào, mình không tức giận. Thở ra, mình không giết người! Hít vào, không tức giận, thở ra..”
Bạch Thư Hân làm như thế mấy lần mới kiềm chế lại được.
“Đi thôi.”
Sau đó hai cô cõng túi xách lên rồi lại bắt đầu đi đường.
Chỗ này có một cái động nhân duyên, người ta đồn bảo hai người yêu nhau mà tìm được động nhân duyên sẽ đạt được chúc phúc.
Hoặc là lấy được thẻ cầu nguyện trong động nhân duyên cũng được.
Nhưng động nhân duyên ở nơi sâu, phải đi rất xa.
Có người đề nghị đi qua đó, có người muốn tiếp tục lên núi.
Hứa Minh Tâm cũng đi theo.
Bụng của Bạch Thư Hân không thoải mái nên cô ấy muốn đi nhà vệ sinh. Nhưng ở đây cũng chẳng có nhà vệ sinh, phải lên tới đỉnh núi mới cô.
Vậy nên Bạch Thư Hân đi trước.
Động nhân duyên xa hơn những gì Hứa Minh Tâm tưởng tượng, bây giờ cũng không phải là mùa du lịch nên lại càng không thấy những khách du lịch khác.
Trên tảng đá có đầy rêu xanh, hơi không cẩn thận là sẽ bị trẹo chân.
Hứa Minh Tâm đi qua đó một cách cẩn thận, cô nhìn thấy động nhân duyên, trong đó có một cặp tượng đá đang quỳ lại. Trên tượng được bôi màu đỏ, tựa như là áo cưới.
Rất nhiều người không đi vào trong, bởi vì bên trong có chút hoang tàn, họ chỉ cần nhặt được thẻ cầu nguyện là đi.