Chương 233
Sau đó Cố Gia Huy lại nhìn camera giám sát trên đường. Nhìn thấy Hứa Minh Tâm bằng qua đường một cách hoảng hốt rồi bị xe tông, ngã xuống đất.
Ngay lúc đó, trái tim của anh như bị ai bóp chặt, hận không thể để mình chịu đau thay cô.
“Trịnh Anh!”
Cố Gia Huy nghìn tính vạn tính, nhưng lại không ngờ rằng cô ta lại to gan lớn mật như thế, vậy mà lại còn dám tìm tới Hứa Minh Tâm.
“Đã biết rõ sự thật rồi, xem ra cô nhóc nhà cậu cũng chịu không ít khổ đấy nhỉ. Tôi nói cậu cũng thật là, ngồi đây uống rượu có tác dụng gì chứ?”
“Cảm ơn cậu, cậu chính là cứu tinh của tôi đó.”
Cố Gia Huy nói với vẻ kích động, anh vỗ vai Lệ Nghiêm mấy lần rồi lao ra ngoài. Anh cũng không vội đi tìm Hứa Minh Tâm, bởi vì anh biết tính cách của cô, chắc chắn cô sẽ không nói ra mọi chuyện.
Anh muốn đi tìm Trịnh Anh, anh muốn biết đến cùng là hai người đã nói cái gì.
Cố Gia Huy tới nhà họ Trình. Sau khi Trịnh Anh biết được tin này thì vội vàng thay quần áo trang điểm.
Nhưng cô ta còn chưa trang điểm xong thì Cố Gia Huy đã đẩy cửa đi vào.
Ông Trịnh vừa cười vừa nói: “Cố Gia Huy vừa tới đã đòi gặp cháu, còn chẳng muốn ngồi uống với ông chén trà. Vậy hai đứa nói chuyện đi, ông cũng không quấy rầy nữa, đợi lát nữa nhớ ở lại ăn trưa.”
“Ông nội mau đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy bọn cháu.”
Trịnh Anh thẹn thùng rồi đẩy ông Trình đi ra ngoài.
Sau khi cửa phòng được đóng lại thì tron gphonfg cũng chỉ còn hai người bọn họ.
“Anh nghĩ thông rồi đúng không, cho nên mới đặc biệt tìm tới nhà muốn ở bên em?”
“Anh cũng không điện thoại trước một tiếng để em chuẩn bị cho cẩn thận. Vội vàng quá rồi đấy.”
Trịnh Anh nói với vẻ đắc ý.
“Cô đi tìm Hứa Minh Tâm à?”
Cố Gia Huy không có thời gian nói nhảm với cô ta, anh nói thẳng vào chuyện chính.
Trịnh Anh nghe thế thì nụ cười trên mặt cô ta cứng lại.
Nhưng sau đó cô ta lại cảm thấy chẳng có gì phải sợ cả.
“Đúng, em đi tìm con nhỏ đó. Cô ta không tự mình biết mình, cũng nên có người tới nói cho cô ta tỉnh ra.”
“Cô lại tự cho mình là thông minh rồi đấy nhỉ?” Cố Gia Huy bước lên phía trước, anh đưa một tay bóp cổ Trịnh Anh, khiến cho cô ta phải lùi lại từng bước một, cuối cùng đụng phải vách tường.
Trịnh Anh đột nhiên không thở được nên không ngừng dãy dụa.
“Anh… anh muốn làm gì? Anh muốn giết tôi vì con đĩ kia sao? Đây là nhà họ Trình, anh dám ư?”
“Cô mắng cô ấy thêm một câu nữa xem tôi có dám không?”
Cố Gia Huy híp mắt, trong mắt anh tràn ngập sự tức giận.
Đôi môi anh mím lại, cả người đều là sự lạnh lẽo đáng sợ.
Giờ đây, anh như con quỷ đến từ địa ngục để lấy mạng Trịnh Anh vậy.
Cô ta nhìn thấy sự chết chóc trong mắt anh, anh thật sự muốn giết mình.
Chẳng lẽ… chỉ vì con vô dụng kia sao?