Chương 247
Hứa Minh Tâm lại gần, ôm lấy cổ anh, thân mật cọ má vào má anh.
Cô ôm chặt lấy anh, còn anh thì dễ dàng ôm lấy cơ thể mềm mại của cô.
Hứa Minh Tâm quay về phòng, trong phòng vẫn còn mùi rượu, nên cô biết chắc chắn tối qua Cố Gia Huy đã uống rượu.
Tối qua cô không vui, anh cũng không hề vui.
Bọn họ đều vì nhau mà làm chuyện ngốc nghếch nhất.
Sau này sẽ không thế nữa, cả hai nên là hậu phương vững chắc nhất của nhau mới đúng, chứ không nên là nguồn gốc của sự khủng hoảng.
Hứa Minh Tâm nằm bên cạnh anh, hít vào hơi thở mát lạnh từ trên người anh truyền đến, đột nhiên cảm thấy rất bình yên, rất an lòng.
Cô đã mệt cả một ngày, cuối cùng cũng có thể thả lòng thần kinh rồi.
Chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ. Cố Gia Huy xoa đầu cô, cũng cảm thấy bình yên.
Giấc ngủ này hai người đều ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái.
Ngày hôm sau, lúc cô vừa tỉnh thì thấy Cố Gia Huy đã dậy rồi, còn đang nghe điện thoại.
Hóa ra là ông gọi đến, bảo tối về ăn cơm, cả nhà đều tụ tập cả, đoán là bàn chuyện kết hôn của Cố Tử Vị và HứaAn Kỳ.
Hứa Minh Tâm không khỏi có hơi cảm khái: “Cố Gia Huy, cháu anh đã kết hôn cả rồi, mà anh còn phải đợi hai năm nữa, có phải là rất bất lực không?”
“Không đâu, bọn họ còn ngưỡng mộ anh ấy chứ. Hai năm sau anh đã ba mươi tuổi rồi mà lại có thể cưới được một cô vợ nhỏ hai mươi tuổi như em.”
“Ừ nhỉ, lúc em hai mươi tuổi thì anh đã là ông chú ba mươi tuổi rồi. Ôi, thoắt cái anh đã già rồi!”
Cố Gia Huy nghe thể thì sắc mặt thoáng chốc trở nên u ám.
Anh chưa từng cảm thấy tuổi tác của mình là một vấn đề.
Đối với đàn ông mà nói, hai mươi tám tuổi đã có sự nghiệp thành công thì không tính là lớn lao.
Nhưng đối với Hứa Minh Tâm hiện tại vẫn mười tám tuổi mà nói, mười tuổi này là khoảng cách rất lớn, rất lớn.
Nếu không phải vì một số nguyên nhân thì theo vai vế, quả thật cô phải gọi anh một tiếng chú ba.
“Anh thế này gọi là chín chắn!”
“Đúng, là ông chú chín chắn.”
“Anh thấy em lành sẹo rồi nên quên đau, lại ngứa mông nữa đúng không?”
Cố Gia Huy không hề khách sáo lật người cô lại, đè lên đầu gối, đánh hai cái.
Hứa Minh Tâm liên tục xin tha, nhưng anh không dừng lại.
Thực ra là cảm giác ở tay rất tuyệt, khiến người ta không kiềm được.
Hứa Minh Tâm kêu khổ không thôi: “Em sai rồi, em thật sự sai rồi, dù sao thì anh cũng phải đổi sang bên kia chứ, như vậy thì mới đau đều được, đúng không?”
“Được, là em nói đấy.”
“Em nói sai rồi.”
Hứa Minh Tâm muốn khóc đến nơi.
Một lúc sau, cô cảm thấy mông sưng lên rồi, không thể đường hoàng mà đi trên đường nữa.