Chương 824
“Cổ Triệt, kẻ thù của cha Cố Cố!” Ôn Mạc Ngôn quay đầu lại lo lắng nói.
“Anh ta?” Bạch Thư Hân nghe vậy thì có chút kinh ngạc, đúng là nhà giàu, nội bộ đấu đá thật rối rắm. “Còn nguyên nhân thì sao?”
“Vì quyền thừa kế, bởi vì Cố Cố là con của Cố Trường Quân nên con bé cũng có thể nhận được một phần ba cổ phần của nhà họ Cố, làm sao Cố Triệt có thể bằng lòng?”
“Thì ra là như vậy, vậy thì em càng chắc chắn rằng Cố Cố sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Sao lại như vậy?”
“Nếu Cố Triệt làm chuyện này thì kiếm mấy khẩu súng bắn keo và bom sương mù thì tốn thời gian và công sức quá. Nếu như anh ta muốn bắt cóc thì phải muốn mạng! Nếu là em thì em sẽ dùng một khẩu súng thật tiến mọi người suống suối vàng!”
“Anh ta… Anh ta vẫn còn cố kỵ gì đó nên không giết người sao?”
“Nếu có điển cố kỵ là tốt nhất. Điều đó chứng tỏ rằng Cố Cố vẫn còn ưu thế mà anh ta sẽ không làm hại con bé trong một thời gian. Nếu anh ta giết cả Cổ Cố thì tại sao chúng ta phải giữ lại hai con tôm nhỏ như chúng ta mà không giải quyết đi cho rồi? Hãy tiếp tục chờ xem bên kia muốn làm gì.”
Bạch Thư Hân bình tĩnh nói xong không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại mở miệng nói…
“Cảm ơn em.”
“Cái gì?”
Bạch Thư Hân hơi sững sờ, cô không hiểu tại sao anh lại nói ra lời này.
“Cảm ơn…vì đã nói những lời này giúp anh an tâm.”
Anh cúi đầu tránh ánh mắt của cô. “Anh hy vọng rằng Cố Cố không sao, nếu không anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình bởi vì anh đã không chăm sóc tốt cho Cố Cố, và…anh gây rắc rối cho.”
“Đừng nói những lời vô ích vào lúc này, em cũng không trách anh…Chúng ta nên sạc lại năng lượng và chờ xem sắp tới xảy ra chuyện gì.”
Ôn Mạc Ngôn im lặng, không nói chuyện, chỉ lắng lặng gật đầu.
Ánh sáng trong phòng rất yếu giống như một cái hộp đen, bên trong chỉ có một ngọn đèn tường mờ mờ.
“Chân của anh không sao chứ? Tuy rằng súng bắn keo này rất mạnh nhưng sẽ không làm da thịt của anh bị phá.
Chỉ là đau nhức mà thôi.”
“Anh có thể chịu đựng được, còn em thì sao?”
“Em cũng có thể chịu được.”
Chủ đề kết thúc và căn phòng lại chìm vào im lặng chết chóc.
Bạch Thư Hân dựa vào tường, chớp mắt nói: “Ôn Mạc Ngôn, anh sợ chết không?”
“Sợ…Trên đời này chắc không ai có thể không sợ cái chết chứ?”
“Em cũng đoán vậy, nếu không sợ cái chết thì cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán. Em hy vọng chúng ta có thể trốn thoát. Em không muốn chết ở đây. Em chưa làm được nhiều việc. Em còn chưa…tham dự đám cưới của người đàn ông đó…
“Người đàn ông đó?”
“Ừ, là người mà em thích.” Bạch Thư Hân cười em thì sao?”
“Em cũng có thể chịu được.”
Chủ đề kết thúc và căn phòng lại chìm vào im lặng chết chóc.