VỢ NHỎ, CUỐI CÙNG EM ĐÃ LỚN!

Chương 1230

Lần này Cố Gia Huy rời đi rất lâu, sau kỳ thực tập tháng 10 thì có sẽ đi học bình thường nhưng Cố Gia Huy vẫn chưa trở về, cũng không thấy anh liên lạc với mọi người.

Nếu không phải Khương Tuấn nói cho cô biết Cố Gia Huy không sao cả thì cô sợ là bản thân không kiềm chế được nóng này sẽ tự mình đi tìm.

Phó Minh Tước cũng không làm hại cô nhưng thỉnh thoảng anh ta lại xuất hiện bất ngờ khiến cô sợ hãi.

Mỗi khi điện thoại reo là da đầu cô tê dại.

Cô nhìn thông tin cuộc gọi, tuy không lưu bất kỳ ghi chú nào nhưng cô đã nhớ được dãy số đó.

Điện thoại reo ba lần thì cô mới bầm trả lời, giọng nói bên kia không phải là giọng của Phó Minh Tước mà là của Phó Minh Diệp, “Me!”

Giọng nói ngọt ngào của cô bé khiến dây thần kinh căng thẳng của cô giãn ra ngay lập tức. “Minh Diệp?”

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ có đến dự buổi họp phụ huynh của con không? Con đã thì rất tốt. Mẹ có qua không?”

“Họp phụ huynh ”

Đúng lúc này điện thoại được chuyển đến Phó

Minh Tước. “Bây giờ cô đang ở đâu?”

“Trường học.”

“Tôi sẽ đến đón cô ngay, mười phút nữa tôi sẽ có mặt ở cổng trường.”

Anh ta không cho cô thời gian để từ chối đã cúp điện thoại.

Cô tức giận đến mức muốn ném điện thoại đi nhưng cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn đến cổng trường, ngay sau đó một chiếc Porsche màu đen dừng lại ngay trước mặt cô.

Có vẻ như trở thành một sát thủ kiếm được rất nhiều tiền, nhìn những gì anh ta ăn mặc ngày thường cũng không hề rẻ chút nào

Ngay khi xe dừng lại, Minh Diệp đang ngồi ở băng ghế sau vội mở cửa lao ngay vào vòng tay cô. “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!”

Con bé liên tục dui cái đầu nhỏ của mình vào cảnh tay cô, hành động rất thân mật, Hứa Minh Tâm cũng rất thích đứa trẻ và có có một cảm giác kỷ lạ với cô bé, cô cảm thấy rất thân thiết.

Cô không kìm được mà quỳ xuống ôm chầm lấy cô bé. “Đi thôi, mười giờ là bắt đầu họp phụ huynh học sinh cho con bé, có mời cả bố mẹ đến dự “Cái gì?”

Phó Minh Tước không nói nhiều lời đã kéo cô vào trong xe.

Cô cố gắng kìm nén ý muốn chửi người mà ngoan ngoãn ngồi xuống.

Đúng lúc này thì điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Phó Minh Tước. [Minh Diệp vừa chuyển đến trường học này, vì không có mẹ nên con bé thường bị bạn học cười nhạo. Lần này tôi nhờ cậy cô xem như nợ cô một ân tình, sau này coi có thể yêu cầu bất cứ điều gì miễn là tôi làm được.]

Sau khi đọc xong tin nhắn, cô liếc nhìn Phó Minh Tước rồi bất lực trả lời. (Hiểu rồi, tôi sẽ thích nghi với hoàn cảnh.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước trường tiểu học. Phó Minh Diệp mới bước vào lớp 1 đã bị điểm rất kém, kết quả bài kiểm tra đầu năm của con bé đạt thứ hạng xếp ngược từ dưới lên.

Nhưng chỉ trong hai tháng, sau kỳ thi giữa kỳ thì kết quả của con bé đã đứng thứ ba trong lớp.

Ngay cả giáo viên cũng thấy điều này thật khó tin.

Phó Minh Tước đến chỗ giáo viên trao đổi tình hình, Phó Minh Diệp thì nắm lấy tay cô như thể con bé đã có được bảo vật quý hiếm và không ngừng khoe khoang. “Nhìn này, đây là mẹ của tớ, mẹ tớ có xinh không!”

Bình luận

Truyện đang đọc