Chương 1181
Xoài rất ngọt ngọt.
Nhưng trong khoảnh khắc nuốt xuống trong lòng lại thấy đau khổ, xót xa.
Cô thực sự rất muốn khóc, hơn mười ngày nay từ khi tỉnh lại cô không khóc cũng không làm làm loạn, hết sức bình tĩnh, không muốn ai phải lo lắng.
Nhưng hôm nay Hứa Văn Mạnh làm ầm ĩ như vậy, giống như có một con dao đâm thật mạnh vào tim cô khiến máu tươi chảy đầm đìa
Cô hi vọng Cố Gia Huy sẽ sớm khỏe lại, dù sau này có phải ngồi xe lăn, cô cũng không ghét bỏ anh. Cô sẽ cố gắng để bảo vệ anh, bảo vệ anh cả đời.
Cô còn chưa ăn đến miếng thứ hai Khương Tuấn đã trở lại, có điều muốn nói nhưng lời nói đến miệng lại đành nuốt vào trong. “Làm sao vậy? Có phải Cố Gia Huy đã xảy ra chuyện rồi không?”
“Anh Huy đã làm xong phẫu thuật cấy da rồi, bây giờ có thể tự do hoạt động, cô có thể đi thăm anh ấy, nhưng bây giờ tôi sợ anh ấy không chịu nổi đã kích.”
“Đả kích gì?”. “Chân anh ấy…
Khương Tuấn muốn nói lại thôi, nhưng câu kể tiếp không cần nói Hứa Minh Tâm cũng hiểu được.
Thật sự là bị liệt cần ngồi xe lăn ư?
Hoa quả trong tay cô rơi xuống đất, cô đứng dậy chạy đi nghiêng ngả lào đào mà đi lên lầu.
Cố Gia Huy ở phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất, rõ ràng hai chân cô đi đường không được ổn chính là bộ dạng thất tha thất thiểu nhưng tốc độ số với Khương Tuấn và Bạch Thư Hân lại nhanh hơn nhiều.
Cô đi tới phòng bệnh thì nghe được bên trong truyền ra tiếng bác sĩ đang dặn dò: “Trước tiên cứ ngồi xe lăn đã, phải chú ý vết thương phía sau lưng không được để dính nước, có thể lau rửa nhẹ nhàng. Nếu bị nhiễm trùng hay cơ thể không được khỏe phải lập tức đến đây, không cần cậy mạnh.”
“Biết rồi, không còn gì nữa chứ?”
“Không có gì, nhớ giữ sức phần eo, đừng cổ quá, lâu ngày sẽ bị tổn thương đó.”
“Hiểu rồi.”
Giọng nói của Cố Gia Huy vẫn vững vàng như trước, nếu không phải Hứa Minh Tâm biết rõ đã xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ nghĩ anh bị cảm mạo mà thôi.
Bác sĩ dặn dò xong liền mở cửa đi ra liền đối mặt với Hứa Minh Tâm đang đứng ở cửa.
Hứa Minh Tâm cũng không nhìn bác sĩ, tầm mắt liền dừng lại trên người đàn ông ở bên trong.
Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, sắc mặt hơi tái nhợt, Khuôn mặt anh có chút hốc hác, râu ria xanh đen mọc đầy cảm.
Anh ngồi trên xe lăn, hai tay cầm lấy tay vịn.
Anh nhìn thấy cô.
Ảnh mắt hai người chạm nhau trong không trung.
Hốc mắt của cô lập tức ướt át, tầm mắt mơ hồ, nhưng hình dáng của anh trong đáy mắt lại vô cùng rõ rằng, làm thế nào cũng không xóa đi được.
Cô nghẹn ngào không kìm chế được mà òa khóc.
Cố Gia Huy đẩy xe lăn lại chỗ cô, nói: “Anh vẫn còn sống hơn nữa người vẫn rất tốt, em khóc cái gì. Đừng khóc, anh thấy lại đau lòng.”
“Cái gì mà bảo vẫn tốt chứ. Anh đã thành ra thế này mà vẫn coi là tốt sao. Không phải là bào anh đừng tới sao. Anh nhìn anh đi bây giờ lại phải ngồi xe lăn.”