Chương 771
Từ cổ chí kim, mượn rượu giải sầu chỉ càng làm sầu thêm sầu.
“Tớ gọi điện chp Cố Gia Huy trước, để anh ấy đến đón bọn mình. Tớ sợ bọn mình uống say, đến lúc đó không phân biệt được đông tây nam bắc. Tớ sẽ uống cùng cậu, hôm nay tớ uống cùng cậu một trận cho đã, tớ vừa gọi một ít đồ ăn, để bụng không uống rượu thì rất có hại cho dạ dày.”
Bụng đói uống rượu hại dạ dày… Câu nói này rất quen thuộc, hình như có người nào đó cũng từng nói với cô như vậy..
Rượu cồn làm đầu óc cô mơ hồ, cô không thể tập trung để suy nghĩ được nữa.
Hứa Minh Tâm nói vị trí của hai người cho Cố Gia Huy biết, cô không dám nói mình đang ở quán bar mà chỉ nói số nhà cho anh biết.
Từ trước đến giờ cô vẫn rất rành chuyện tiền trảm hậu tấu.
Cuối cùng cô uống cùng với Bạch Thư Hân.
Vị của cocktail không quá nặng, uống vào có vị ngọt ngọt và có cả vị thanh của hoa quả. Cũng khà là ngon.
Hứa Minh Tâm nếm thử một ngụm rồi lập tức trở nên có tinh thần, cô lại uống thêm một ly nữa.
“Ngon thật đấy! Chúng ta gọi thêm”
“Được, hôm nay tớ chủ chi.”
Hứa Minh Tâm hoàn toàn không biết là sau khi uống loại cocktail này xong thì sẽ không có cảm giác gì nhưng một lúc sau thì cơn say mới thật sự ập tới.
Hai người uống vô cùng vui vẻ, nhưng chưa đến 20 phút sau thì bắt đầu không còn nhìn rõ hình người nữa.
“Thư Hàn… cậu… cậu đừng di chuyển nữa, tớ hoa mắt rồi.”
“Tớ đâu có di chuyển… không được rồi… tớ… tớ không uống được nữa, tớ đi thanh toán, tớ phải về nhà rồi.”
“Đừng… đừng đi, để Cố Thành đi.”
Trung đưa cậu về…”
“Tớ không thèm làm cục pin Nam Phù, một cục còn dài hơn sáu cục. Chị đây.. muốn về nhà.”
Bạch Thư Hân đứng dậy, bước thấp bước cao rời đi.
Cô đến quầy bar, lôi vài tờ tiền trong ví ra rồi đập trước mặt người thu ngân.
Rồi cô cứ thế đi ra cửa.
Vừa bước ra ngoài, gió lạnh thổi đến khiến cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Bạch Thư Hân đứng ở cửa, hai mắt mơ màng.
Cô nhìn thấy chiếc thùng rác màu xanh.
Tốt thật.
Dạ dày của cô vận động dữ dội, không nhịn được nữa, cô lắc lư qua lại đi về phía đó, rồi đứng cạnh thùng rác không ngừng nôn ra.
Cô uống nhiều rượu nên bây giờ dạ dày bị ảnh hưởng, cô nôn đến mức nôn cả ra mật xanh mật vàng.
Cô nôn một lúc rồi mới từ từ đỡ hơn, cô lại tiếp tục đi về phía trước.
Cô không phân biệt được đâu là xe riêng đâu là xe taxi, nên cứ thế chặn một chiếc xe lại.
“Bác tài… tôi muốn về nhà…”