Chương 2239
Nhà họ Ngôn treo khăn trắng, nhà tang đã được dựng từ sớm.
Khách mời vẫn chưa tới, tin tức mới được công khai.
Ngôn Dương đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Ngôn Hải mặc quần áo tang và đi vào trong hầm.
Ngôn Minh Hi đã sớm trở nên giống như một con lợn sắp chết, làn da vô cùng xấu xí.
Ông ta suýt chết nhưng vẫn chưa chết, được ngâm vào thuốc quý để giữ mạng.
Lâu rồi Ngôn Hải không xuống dưới tầng hầm, lần cuối cùng anh ta đến là khi mẹ anh ta vừa qua đời.
Lần này, anh ta đến để tiễn đưa ông ta lên đường.
Ngôn Minh Hi nhìn thấy anh ta mặc quần áo tang, sửng sốt một lúc, sau đó bắt đầu cười to.
Lưỡi của ông ta đã bị rút ra, nhưng hàm răng vẫn còn, hơi khó phát ra âm thanh.
Ngôn Hải nhìn bộ dạng người ra ra người, quỷ không ra quỷ của ông ta, trong mắt không có một tia đau lòng nào cả mà chỉ có nỗi thống hận.
Đây là bố ruột của anh ta sao?
Không!
Không phải!
Ông ta là ác quỷ, ông ta đã phá hủy ngôi nhà hạnh phúc.
của mình, phá hủy không còn gì cả.
Ông ta đã hại cả bố mẹ mình, còn có đứa em gái hay em trai chưa kịp chào đời của mình.
Ông ta không phải là bố ruột của mình, anh ta chỉ có một người bố duy nhất, đó là Ngôn Dương.
“Ngôn Dương… Ngôn Dương đã chết rồi đúng không? Thế mà ông ta lại thật sự chết trước tao, ha ha ha…
khụ khụ Vì cười quá mạnh nên ông ta bị sặc, ho lên dữ dội, thậm chí còn ho ra máu.
Ông ta biết rằng mình sẽ không còn sống được bao lâu nữa và ngày chết của ông ta đang đến gần.
Trước đó ông ta vẫn còn bưồn bực, mỗi ngày Ngôn Dương đều đến đây tra tấn mình, tại sao mấy ngày nay lại không tới.
Không ngờ ông ta còn chưa chết mà Ngôn Dương đã chết rồi.
“Tôi sẽ tiễn ông lên đường”
Ngôn Hải lạnh lùng nói.
“Ngôn Hải… những thứ con có bây giờ đều là do bố cho con đấy! Nếu để đứa bé kia sinh ra, dĩ nhiên Ngôn Dương sẽ thiên vị con ruột của mình hơn. Bây giờ con đã ngồi vững trong tập đoàn Phát Đạt rồi, con nên cảm ơn bố đấy. Bố con chúng ta là người chiến thắng đấy”
“Bố con?” Ngôn Hải như thể đang nghe một câu chuyện cười vậy.
“Tôi có quan hệ gì với ông à, đơn Diên chỉ là chảy cùng một dòng máu thôi chứ gì?”
Ngôn Hải lấy con dao găm ra và cắt xuyên qua lòng bàn tay mình, để máu đỏ bừng chảy trên khuôn mặt ghê tởm của ông ta: “Ông có biết tại sao cả đêm không ngủ được không? Bởi vì trên người tôi chảy dòng máu của ông đấy, tôi cảm thấy rất ghê tởm. Tôi nóng lòng muốn lột da lóc xương hút hết máu ra đấy, tôi cảm thấy rất nhục nhã vì là con của ông đấy. Nếu không phải trách nhiệm đang đè lên vai tôi, Phát Đạt cần tôi, ngày giỗ của bố mẹ vẫn cần có người chăm lo, tôi thật sự muốn đi theo bố mẹ rời khỏi nơi ghê tởm này đấy”
“Ông đã là bố của tôi, vậy thì để tôi kết thúc mọi chuyện, tự tay tôi sẽ tiễn ông lên đường”
“Con… con muốn giết bố sao?”