XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Bị gọi tên mụ ở trước mặt nhiều người như vậy, cộng thêm trang phục và lời nói cử chỉ thô bỉ của những người này, mặt ông ta nóng rát vô cùng.

Đám người Tiêu lão đại cũng nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch, bắt đầu khóc lóc tố cáo: "Lão Nhị ngươi đến rồi, đám tiểu tử này làm nhục và ức h.i.ế.p bọn ta."

"Còn sỉ nhục ngươi, chúng ta cũng là vì trúc giận cho ngươi đó."

Tiêu lão đại nhớ tới lời của Thời Khanh Lạc, sau khi đến kinh thành, làm chuyện gì cũng phải cố gắng chiếm thế thượng phong.

Dù sao thì bọn họ cũng là vì lão Nhị mà chịu ủy khuất còn bị đánh nữa.

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ta thật cảm ơn các người, sao các người không đi c.h.ế.t đi.

Trong lòng ông ta thoáng qua vô số suy nghĩ, lại không có cách nào dùng được, thật sự là những người này đến quá bất ngờ, ông ta không kịp chuẩn bị.

Quan trọng là mới đến kinh thành liền gây ra chuyện lớn như vậy cho ông ta, thật là đau đầu.

Nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt bước qua.

Có chút miễn cưỡng cười nói: "Cha nương, sao mọi người lại đến?"

Tiêu lão thái nhìn thấy vẻ mặt này của ông ta, trong lòng thầm mắng mấy tiếng súc sinh bất hiếu, quả nhiên không hi vọng bọn họ tới.

Trên mặt lại là nụ cười từ ái: "Chúng ta nhớ ngươi, liền đến kinh thành thăm ngươi."

Thời Khanh Lạc nói, trước mặt người khác, nhất định phải giả vờ làm ra dáng vẻ từ mẫu.

Chỉ cần súc sinh lão Nhị này dám đuổi bọn họ đi, người bên ngoài chắc chắn sẽ mắng ông ta bất hiếu.

Quả nhiên, trong lòng Tiêu Nguyên Thạch âm thầm ghi hận, nhưng cũng chỉ có thể vội vàng bước lên dìu lão thái thái dậy: "Vậy tại sao không nói trước?"

Lão thái thái biết súc sinh này là chất vấn bọn họ không viết thư báo trước, nhưng giờ bộ như nghe không hiểu cười trả lời: "Chúng ta muốn làm cho ngươi bất ngờ."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Bất ngờ này quá lớn rồi, ông ta không nhận nổi.

Hơn nữa, nói là kinh sợ cũng không quá đáng.

Vào lúc Tiêu Nguyên Thạch còn không biết phải nói gì cho tốt.

Tiểu thiếu gia Hề Duệ của phủ Quốc công mất hứng mở miệng: "Tiêu đại tướng quân, các ngươi muốn nói chuyện cũ thì về nhà nói, bây giờ có phải là nên cho ta một công đạo hay không?"

Hắn ta lớn như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị người khác đánh.

Đánh không tính là đau, nhưng lại mất hết mặt mũi, bây giờ hắn ta chỉ hận không thể đưa người tới đánh cả đám người Tiêu Nguyên Thạch.

Tiêu Nguyên Thạch đau cả đầu: "Hề tiểu công tử là muốn công đạo gì?"

Ông ta còn chưa biết rõ ngọn nguồn của sự việc.



Hề Duệ hừ lạnh: "Người nhà của ngươi bảo là muốn kêu ngươi nhốt chúng ta vào đại lao, còn chủ động đánh ta."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Từ lúc nào mấy con sâu hút m.á.u nhà ông ta lại lớn gan như vậy?

Vừa đến kinh thành, phách lối ở nơi đất lạ, còn nói thẳng tên cccủa ông ta.

Tiêu Đại Lang không chịu thiệt: "Nhị thúc, không phải như vậy."

"Rõ ràng chính bọn họ mỉa mai chúng ta là ăn mày, bảo chúng ta cút đi."


"Chúng ta nói chúng ta là người nhà của phủ tướng quân, bọn họ còn nói ngươi chẳng qua chỉ là một Uy viễn tướng quân, đừng xem trọng bản thân quá."

"Hắn ta lại dám bôi nhọ ngươi như vậy, chúng ta đương nhiên phải giúp ngươi trút giận."

Gã cảm thấy thật oan ức, rõ ràng bọn họ là muốn giúp nhị thúc mà

Thời Khanh Lạc từng nói, bọn họ là người của phủ tướng quân, tuyệt đối không thể để cho người khác coi thường, nếu không thì sau này làm sao có thể lăn lộn ở kinh thành?

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Các ngươi không phải giúp ta trút giận mà là đang hại ta!

Đây chính là tiểu thiếu gia của phủ Quốc công, phủ Quốc công chính là nhà mẹ của Thái hậu, là nhà ngoại của hoàng đế, dù ông ta không sợ, nhưng cũng không muốn đắc tội!

Chủ yếu chính là chọc không nổi.

Ông ta thật muốn phát điên rồi, lạnh lẽo nhìn Tiêu Đại Lang: "Ngươi im miệng trước đi."

Sau đó đi tới bên người Hề Duệ cười xòa: "Người nhà của ta mới từ quê lên, không hiểu phép tắc ở kinh thành, cho nên mới đụng phải tiểu công tử, mong ngươi thứ lỗi."

"Hôm khác ta nhất định đến tận cửa nhận lỗi." Ông ta có thể đi đến hôm nay, đều dựa vào bản lĩnh co được giãn được.

Nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch lại chạy đến nhận lỗi với tên tiểu tử hỗn xược kia, đám người Tiêu gia nén giận một bụng.

Nhưng vẫn nhịn được, dù sao thì bọn họ vẫn muốn ở lại phủ tướng quân.

Hề Duệ thấy Tiêu Nguyên Thạch khuất phục, còn tưởng rằng vị đại tướng quân này sẽ vì người nhà mà trút giận, thật không có khí phách.

Đột nhiên cảm thấy không thú vị.

Hắn ta hừ hừ nói: "Được, ta đợi."

Nghe gia gia và phụ thân nói gần đây Tiêu Nguyên Thạch nhận được thánh sủng, hắn ta cũng không khờ đến mức xé rách mặt với đối phương.

Nhưng cái thù này, hắn ta nhớ kỹ.

Nói xong liền mang người rời đi.

Tiêu Nguyên Thạch lại giải thích với đám người ở kinh thành về sự hiểu lầm này, rồi trong ánh mắt khác thường của đám người vây quanh, dẫn người của Tiêu gia về phủ Tướng quân.

Bình luận

Truyện đang đọc