XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Lương Hữu Tiêu sờ cằm nói: "Cũng không biết lần này Lão tiêu sẽ được phân vào Hàn lâm Viện, hay là bị điều ra ngoài."

Phỉ Dục Triết nói: "Không vào Hàn Lâm thì không nhập Các được, nếu như Hoàng thượng coi trọng, tám chín phần lão Tiêu sẽ vào Hàn Lâm Viện."

Những người khác cũng gật đầu đồng ý.

Lương Hữu Tiêu lại nói: "Bị điều ra ngoài dễ dàng lấy được thành tích hơn, thật ra cũng không tệ lắm."

Thời Khanh Lạc không thèm để ý, cười nói: "Mỗi bên đều có lợi và hại, Hoàng thượng sắp xếp như thế nào, tướng công ta làm là được."

Lại đắc ý nói: “Nhanh ăn cơm đi, sau khi ăn xong thì giải tán, ta phải về nhà ngắm Trạng nguyên mới ra lò nhà chúng ta nữa."

Hề Duệ liếc mắt: "Nữ nhân trọng sắc khinh bạn."

Thời Khanh Lạc cười nói: "Đúng vậy, ở trong lòng ta tướng công đứng vị trí thứ nhất."

Đi tới thế giới này, bởi vì có tướng công sớm chiều bầu bạn, nàng mới có nhà.

Cho nên ở trong lòng nàng, Tiêu Hàn Tranh xếp đầu tiên.

Sau đó chính là mấy người Tiêu mẫu, rồi sau đó là đám người bạn Tịch Du.

Đúng rồi, ngỗng nhà nàng cũng rất quan trọng.

Lần này lên kinh thành nàng cũng có mang theo Ngốc Ngốc và hậu cung của nó.

Nhưng tên nhóc này hoàn toàn không ngồi yên được.

Thường xuyên đi dạo, sau đó không biết ở chỗ nào dụ dỗ mấy con ngỗng về làm vợ.

Thời Khanh Lạc không phục cũng không được.

Còn làm cho mấy nhà tìm đến, đưa thêm tiền bồi thường, làm trái tim mẹ già này của nàng thật đau khổ.

Sau đó, Ngốc Ngốc đi dạo, sau lưng sẽ có người đi theo.

Thời Khanh Lạc cũng sợ ngỗng nhà mình, vô tình bị người xấu biến thành ngỗng hầm.

Con phố gần chỗ các nàng ở, mỗi ngày ngỗng của nàng đi ra ngoài dạo đều làm cho không ít người nhìn chằm chằm.

Không có cách nào, bây giờ bộ dạng Ngốc Ngốc đã rất lớn, lớn gấp đôi ngỗng bình thường, màu lông còn mềm mượt sáng bóng.

Phía sau thỉnh thoảng còn có vợ ngỗng và ngỗng con đi theo.

Vừa thong thả đi ra, chính là xếp thành một hàng dài.

Mấy người nhìn bộ dạng này của nàng, trái lại có chút hâm mộ.

Dù sao cũng chưa từng nhìn thấy hai người bất hòa, giống nhưTiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc chính là phu thê ăn ý có tình cảm tốt.

Tịch Du trợn mắt nhìn mấy người Hề Duệ, kéo Thời Khanh Lạc nói: "Đừng ăn, trước tiên ngươi đi theo ta đến phủ Trấn Nam hầu đi."

Thời Khanh Lạc không hiểu, "Đi phủ Trấn Nam hầu làm gì? Ta phải về xem tướng công nhà ta."

Tịch Dung cười hì hì một tiếng: "Tất nhiên là có chuyện vui rồi."

Mấy người Hề Duệ cũng phản ứng lại: "Đúng đúng, nhanh trở về với Tịch Dung đi, trễ một chút là có thể nhìn thấy tướng công của ngươi rồi."



Thời Khanh Lạc có chút khó hiểu, nhưng nhìn thấy bộ dạng của mấy người này, có một ít suy đoán.

"Được rồi, vậy trước tiên ta sẽ đi về với Dung Dung."

Có lẽ loại chuyện này do tiểu tướng công sắp xếp đi.

Nếu như vậy, nàng cũng rất chờ mong.

Thời Khanh Lạc ngồi xe ngựa theo Tịch Dung về phủ Trấn Nam Hầu.

Vừa mới vào phủ thì bị Tịch Dung kéo tới một căn phòng.


Sau đó mấy nha hoàn bưng áo cưới thêu hoa màu đỏ chót tới.

Thời Khanh Lạc nhìn thấy áo cưới thì ngơ ngác, đây là nàng đang mơ sao?

Tịch Dung cười hỏi: "Tự ngươi trang điểm hay là để ta cho người trang điểm giúp ngươi?"

Thời Khanh Lạc nhíu mày: "Từ lúc nào các ngươi phối hợp tốt như vậy?"

Tịch Dung cười nói: "Tướng công của ngươi đã bắt đầu chuẩn bị từ một tháng trước.”

"Nói là lúc ngươi gả tới, hắn vẫn còn đang hôn mê, cho nên các ngươi còn chưa bái đường."

"Hôm nay muốn bái đường với ngươi."

Nàng ấy lại nháy mắt với Thời Khanh Lạc: "Tướng công của ngươi thật là biết thưởng thức, ban ngày viết tên trên bảng vàng, ban đêm động phòng hoa chúc, bọn ta biết rồi nha."

Thời Khanh Lạc bị nàng ấy nói dở khóc dở cười: "Ngươi vừa phải thôi nha."

Trong lòng sinh ra chút ngọt ngào.

Không ngờ tiểu tướng công chưa từng nhắc tới việc này, nhưng đã nghĩ đến từ lâu.

Trước đó, nàng mới gả vào Tiêu gia, cũng không nghĩ tới nhất định phải sống cùng Tiêu Hàn Tranh, hòa hợp thì ở lại, không hợp rời đi.

Cho nên cũng không coi trọng việc bái đường thành thân.

Bây giờ đã yêu Tiêu Hàn Tranh, dĩ nhiên cũng hi vọng có một hôn lễ.

Tịch Dung kéo tay nàng: "Mau lại trang điểm, lát nữa quan trạng nguyên sẽ tới đón ngươi."

Thời Khanh Lạc cũng không từ chối, chủ động ngồi trước bàn trang điểm.

Cầm lấy đồ trang điểm mà Tịch Dung đã chuẩn bị bắt đầu trang điểm cho mình.

Những tân nương khác trang điểm quá đậm, nàng không thích và tiểu tướng công cũng sẽ không thích.

Sau khi trang điểm xong, Thời Khanh Lạc thay áo cưới thêu hoa mà Tiêu Hàn Tranh đã cho người đưa tới phủ Trấn Nam Hầu từ sớm.

Có ma ma khéo tay chải tóc cho nàng, rồi trùm khăn đỏ của tân nương lên.

Vừa chuẩn bị xong thì nghe nha hoàn chạy vào nói: "Quan trạng nguyên tới ạ!"

Sau đó Tịch Dung dẫn theo người đi ngăn cản, muốn để Tiêu Hàn Tranh vượt qua thử thách mới có thể vào gặp Thời Khanh Lạc.

Nhưng mà Tịch Dung rất nhanh đã muốn khóc.

Bình luận

Truyện đang đọc