XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Thời Khanh Lạc thổi sáo trúc xong thì trả sáo trúc lại cho nha hoàn kia.

Nàng mang theo vài phần ghét bỏ, nói: “Sáo trúc này vẫn kém hơi một chút, âm thanh thổi ra còn tỳ vết.”

Nàng nhìn về phía Đồ phu nhân, lại nói: “Về sau phu nhân muốn tổ chức yến tiệc ngắm hoa thì nên chuẩn bị đầy đủ nhạc cụ một chút vẫn hơn.”

“Ta cảm thấy sáo ngọc tốt hơn so với sáo trúc này, lần sau phu nhân có thể chuẩn bị một cái mới xem sao.”

Đồ phu nhân: “...” Thời Khanh Lạc này thật sự rất phiền.

Về phần sáo ngọc, lần sau bà ta sẽ không làm loại chuyện này nữa.

Bà ta gắng gượng tươi cười nói: “Ta đã cố gắng chuẩn bị hết sức.”

Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Thế nào là hết sức? Đồ gia các ngươi đến cái sáo ngọc cũng không mua nổi hay sao?”

“Không phải ta nghe nói rằng Đồ gia các ngươi là đệ nhất thế gia Bắc Thành à?”

Nàng mang theo vài phần ghét bỏ nói: “Hóa ra lại nghèo như vậy?”

Đối phó với loại người kiêu ngạo như Chúc phu nhân thì phải tát vào mặt bà ta một cái thật mạnh.

Mà đối phó với loại tiếu diện hổ như Đồ phu nhân thì phải dùng thủ đoạn mềm dẻo mới có hiệu quả tốt nhất.

Dựa vào sự tiếp xúc ngắn ngủi trước đây, nàng phát hiện ra Đồ phu nhân tương đối khôn ngoan, ngay cả khi không thích nàng thì cũng không thể hiện điều đó trên khuôn mặt và biểu cảm của mình.

Thích làm nàng mất mặt bằng khía cạnh khác.

Mấu chốt là Đồ phu nhân này là một người sĩ diện.

Cho nên nàng liền cố ý giẫm lên mặt bà ta,, lúc này mới có thể khiến Đồ phu nhân khó chịu đến phát điên.

Quả nhiên, lời này làm sắc mặt của Đồ phu nhân không nhịn được mà khó coi hơn vài phần.

Một thôn nữ như Thời Khanh Lạc cư nhiên lại ghét bỏ Đồ gia bọn họ trước mặt mọi người, thật là không biết phép tắc.

Bà ta hít sâu một hơi, đè sự tức giận xuống mà nói: “Một cây sáo ngọc thì Đồ gia chúng ta tất nhiên là mua được, ta sẽ phân phó người đi chuẩn bị. Về sau nếu quận chúa đến trong nhà làm khách, ta sẽ chuẩn bị sẵn cho quận chúa.”

Lúc này Thời Khanh Lạc mới vừa lòng gật gật đầu: “Vậy thì tốt.”

“Có điều ta không thích đồ người khác đã dùng qua, ta muốn được chuẩn bị một cái sáo ngọc mới.”

Sáo trúc vừa rồi, nàng thấy nha hoàn lấy ra từ trong một cái hộp khá mới.

Nàng lại kiểm tra một lần rồi xác định là mới, lúc này mới cầm lấy thổi.

Đồ phu nhân: “...” Nha đầu c.h.ế.t tiệt này sao mà có nhiều yêu cầu như vậy chứ?

Nhưng bà ta cũng chỉ có thể chịu đựng mà gật gật đầu: “Đây là lẽ đương nhiên.”

Sau đó bà ta lập tức nói sang chuyện khác: “Năm ngoái ta dùng hạnh hoa để ủ rượu, hôm nay muốn mời các vị nhấm nháp một chút.”

Bà ta điều chỉnh lại tư thế: “Vì lý do này, ta còn để phòng bếp chuẩn bị không ít đồ nhắm, còn mong các vị dời bước.”

Tất cả nữ quyến đều cười đồng ý.

“Đã sớm nghe nói rượu hoa Đồ phu nhân ủ chính là tuyệt nhất ở Bắc Thành, hôm nay chúng ta có phúc thưởng thức rồi.”

“Đúng vậy, rượu hoa năm trước Đồ phu nhân ủ vừa mở bán đã hết sạch, ta còn không có được vò nào.”

“Rượu hoa của Đồ phu nhân không những là thứ tuyệt nhất mà hương vị của rượu mơ cũng cực kì ngon, ta đã may mắn được uống thử một lần.”

Mọi người đều rất thích rượu do Đồ phu nhân ủ.

Cuối cùng Đồ phu nhân cũng tìm lại được một chút mặt mũi, trong lòng bà ta kiêu ngạo cực kỳ nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói: “Chỉ là làm chơi một chút thôi, khiến cho các ngươi chê cười rồi.”

Thời Khanh Lạc thấy khóe môi của Đồ phu nhân giương lên, quả nhiên người này thật sự rất sĩ diện.



Rượu hoa Đồ phu nhân ủ là tuyệt nhất Bắc Thành, nàng xác thật đã nhìn thấy có cái này trong tin tình báo của tiểu tướng công.

Sở dĩ Đồ phu nhân lại được Đồ gia chủ sủng ái và tín nhiệm như vậy, ngoại trừ Nguyễn Tùng Linh hỗ trợ đằng ngoại trước kia, quan trọng hơn chính là bà ta có thiên phú ủ rượu.

Đại thế gia đều nắm giữ không ít bí phương độc môn, ví dụ như làm giấy, chế tạo đường, chiết xuất muối, ủ rượu.

Đồ gia đã từng làm giàu dựa vào việc ủ rượu, hiện tại Đồ gia duy trì phong cảnh và những khoản chi khổng lồ của một đệ nhất đại thế gia Bắc Thành cũng là vì có tửu trang lớn nhất Bắc Thành.

Hầu như các đại phủ thành và huyện thành bên này Bắc Cương đều có tửu phường của Đồ gia, rượu dùng trong đại tửu lâu cũng có đến một nửa tới từ Đồ gia.

Rượu của Đồ gia càng ngày càng nổi tiếng xa gần, rất được ưa chuộng ở kinh thành.

Mà sau khi Đồ phu nhân gả vào Đồ gia, học ủ rượu, cũng nghiên cứu ra một loại mới là rượu hoa và rượu trái cây, sau đó được Đồ gia tôn trọng, thanh danh bên ngoài cũng lớn vô cùng.


Khó trách được hôm nay bà ta lại dùng rượu hoa để chiêu đãi mọi người, thật ra trọng điểm vẫn là để khoe khoang.

Thời Khanh Lạc ngoắc ngoắc môi, cũng không biết có phải nàng tương khắc với vị Đồ phu nhân này hay không, nàng không am hiểu trù nghệ, lại am hiểu ủ rượu.

Mà nàng từng nấu một mẻ rượu ở kinh thành, lúc ấy không thích hợp mở ra nên đã mang đến Bắc Cương.

Đến huyện Hà Dương lại ủ thêm một ít, chẳng những có rượu trắng độ cao, trung, thấp, mà còn rượu trái cây và rượu hoa.

Thật ra nàng cũng muốn nhìn xem, rượu hoa vị Đồ phu nhân này sản xuất ra có đúng thật là xứng với danh xưng tuyệt nhất Bắc Thành hay không.

Rất nhanh sau đó, mọi người đi theo Đồ phu nhân tới một nơi đặc biệt để ăn tối.

Sau khi ngồi xuống, nha hoàn bắt đầu bày đồ ăn lên.

Tuy rằng mọi người đã dùng ngọ thiện rồi, nhưng không ít người trong số họ cũng cảm thấy có chút đói bụng.

Thời Khanh Lạc nhìn nhìn những món ăn được mang lên, bộ dáng cũng ổn, đối với nàng mà nói thì tạm được.

Hơn nữa trong số đó còn có vài món lúc trước nàng đã cho vào thực đơn của Cẩm Vương.

Tổng cộng mang lên có 38 món ăn, nhưng Thời Khanh Lạc phát hiện không ít trong số đó đều có cách làm lặp lại.

Ví dụ như thịt dê om, gà hầm nấm thịt, thịt nai om, thịt bò om…

Một mình món om thôi cũng chiếm vài cái, còn lại đều đủ cả.

Bò chẳng những có thể kéo xe, mà còn là lực lượng chính để cày ruộng, tất nhiên Đại Lương cũng có luật pháp không thể g.i.ế.c thịt bò lung tung.

Thế gia đại tộc ở kinh thành đều tương đối hạn chế việc ăn thịt bò, sợ bị bá tánh nói.

Ở bên này Bắc Thành, tại vì Cẩm Vương mặc kệ, thậm chí còn thích ăn thịt bò, cho nên trên bàn cơm của thế gia đại tộc thỉnh thoảng cũng có thịt bò.

Lại nói tiếp, Thời Khanh Lạc nhìn quét qua đồ ăn trên bàn, có chín món là thịt bò.

Đồ phu nhân đây là muốn chứng tỏ Đồ gia bọn họ rất được ưu ái sao?

Sau khi đồ ăn lên hết, lại được không ít phu nhân khen ngợi.

Bây giờ nấu nướng đơn giản, loại đồ ăn này quả thật xem như tương đối phong phú.

Đồ phu nhân cười nói: “Mời mọi người dùng bữa.”

Sau đó phân phó nha hoàn đi mang rượu hoa hạnh tới.

Thời Khanh Lạc, Tịch Dung và Tiêu Bạch Lê cũng tùy tiện gắp mấy miếng đồ ăn lên, sau đó liền không hẹn mà cùng buông đũa xuống.

Hương vị cũng tạm được, đừng nói là so với mẹ chồng và tiểu cô của Thời Khanh Lạc làm, ngay cả đầu bếp nữ nhà bọn họ cũng đều làm ngon hơn so với cái này.

Không có cách nào khác, miệng của ba người họ bây giờ đều bị nuôi đến khó chiều rồi.

Đồ phu nhân thấy thế không khỏi hỏi: “Quận chúa, các ngươi dừng đũa nhanh như vậy là cảm thấy bất mãn với yến hội này sao?”

Đây tất nhiên là cố tình hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc