XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Thời Khanh Lạc phát hiện Ngô thị khó chơi hơn Vương thị nhiều.

Chẳng qua muốn dùng đạo đức đè đầu nàng, cũng vô dụng thôi.

Nàng cười lạnh nói: “Đầu tiên phân gia đoạn tuyệt quan hệ, thì phụ thân không phải là phụ thân, nếu không còn phụ thân nữa thì gia nãi vẫn là gia nãi sao?”

“Lúc trước công văn đều làm chứng, sau khi chúng ta đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn không còn là người nhà nữa.”

“Lại nói, phụ thân của tướng công ta chạy đến kinh thành hưởng phúc một mình, cũng mặc kệ người sinh ra mình.”

“Tướng công của ta là một tôn tử đã bị đuổi đi phân gia đoạn tuyệt quan hệ, nếu thực sự muốn nói đến chuyện này, vậy không phải là trực tiếp nói phụ thân đã đoạt tuyệt quan hệ kia bất hiếu sao, như vậy là không tốt nha.”

“Nếu tội bất hiếu này bị truyền ra, người phụ thân đã đoạn tuyệt quan hệ của tướng công ta sẽ bị triều đình hỏi tội, không biết vị trí đại tướng quân còn có thể giữ được không.”

“Rốt cuộc toàn bộ Đại Lương cũng chưa từng nghe nói, tôn tử bị đuổi đi đoạn tuyệt quan hệ, còn phải giúp đỡ tận hiếu cho phụ thân trước của mình."

“Nếu Tiêu đại tướng quân thật sự muốn làm như vậy, có khác gì súc sinh đâu?”

“Hai người có hỏi thử ý kiến của ông ta chưa?”

“Nếu ông ta cảm thấy đúng, yêu cầu tướng công của ta chính là nhi tử không còn quan hệ với mình nữa giúp mình tẫn hiếu. Tuy rằng về tình về lý về pháp luật đều không thích hợp, nhưng chúng ta cũng nhận.”

Đây là châm chọc đại tướng quân đã đã đoạn tuyệt quan hệ nhi tử, lại muốn cho nhi tử tẫn hiếu, vô sỉ không biết xấu hổ.

Ngô thị: “……” Tức phụ của Đại Lang sao biết nói chuyện như vậy.

Bà ta phải phản bác như thế nào đây?

Đúng là việc này bọn họ không chiếm được lý, mới vừa rồi bà ta chỉ muốn lấy hiếu đạo để áp chế Đại Lang.

Ai biết nha đầu c.h.ế.t tiệt này, liền lập tức liền ngầm trào phúng nhị bá bất hiếu.

Hai người cũng rất khó chịu đối với lão nhị, sau khi làm đại tướng quân trở về tế tổ, để nữ nhân kia vào gia phả, sau đó để lại chút bạc liền hồi kinh.

Nhưng trong lòng bọn họ oán giận khó chịu là một chuyện, lại không thể giáp mặt biểu hiện ra ngoài.

Rốt cuộc hiện tại bọn họ phải dựa vào lão nhị.

Từ sau khi nhị bá đại tướng quân trở về tế tổ, người trong thôn khách khí với bọn họ rất nhiều.

Vương thị cảm thấy lá gan của tức phụ Đại Lang này cũng thật lớn, “Ngươi làm càn, vậy mà dám mắng đại tướng quân là súc sinh, đó còn là công công của ngươi đấy.”



Thời Khanh Lạc trào phúng liếc nhìn bà ta một cái, “Lúc ta gả lại đây, ông ta và tướng công của ta đã đoạn tuyệt quan hệ, ta cũng không dám trèo cao như vậy, cho nên còn mời các ngươi đừng có nhận loạn quan hệ.”

“Ta nói người bất hiếu phụ mẫu chính là súc sinh, vậy mà bà lại đổ lên người đại tướng quân, dựa theo ý của bà, ông ta thật sự là súc sinh bất hiếu?”

“Khó trách sau khi có tiền đô, cưới người khác rồi thì sủng thiếp diệt thê, càng vì ngoại thất mà biếm thê làm thiếp, cuối cùng hòa li. Thê tử, nhi nữ đều không cần, hiện tại xem ra cũng đã từ bỏ phụ mẫu của mình!”

“Chật chật, Tiêu đại tướng quân thật uy vũ, vậy mà dám công khai vi phạm chính sách lấy hiếu trị thiên hạ của bệ hạ.”

“Đây chính là tội xét nhà diệt tộc, thật ra nhà chúng ta đã phân gia cắt đứt quan hệ cho nên sẽ không bị liên lụy, nhưng các ngươi lại trốn không thoát đâu.”


Chụp cái mũ này lên đầu các người, để xem các ngươi có dám nhận hay không.

Vương thị và Ngô thị giật nảy mình, có khoa trương như vậy sao?

Nhưng Thời Khanh Lạc nói rất có hình có dạng, nếu là thật sự, vậy không phải hai người đã gây họa rồi sao.

Vương thị quát: “Đánh rắm, lão nhị không có bất hiếu, ngươi hồ ngôn loạn ngữ.”

Thời Khanh Lạc cười nhạo, “Nếu ông ta hiếu thuận như vậy, tất nhiên sẽ không để cho nhi tử đã đoạn tuyệt quan hệ giúp đỡ hiếu thuận phụ mẫu của mình.”

“Ông ta trốn trách trách nhiệm của một người nhi tử chính là bất hiếu.”

“Chính là vi phạm mệnh lệnh của bệ hạ.”

“Hơn nữa tướng công của các ngươi vẫn còn sống đó, nhi tử không tận hiếu, để tôn tử đoạn tuyệt quan hệ đến tận hiếu, đây là chuyện gì?”

“Luật pháp lại không có quy định như vậy, các ngươi cứ nhất quyết phải bắt người ngoài như tướng công ta phải tận hiếu, chúng ta cũng chỉ có nâng tướng công, đi tìm tri huyện đại nhân, tìm công đạo.”

Muốn chơi trò đạo đức sao, vậy tới đi, ai sợ ai.

Chỉ cần ngày nào đám cực phẩm Tiêu gia còn muốn dựa vào phụ thân cặn bã kia, sẽ không dám làm bẩn thanh danh của phụ thân cặn bã.

Người có mặt ở đây vừa nghe như vậy, cũng cảm thấy rất có đạo lý.

Tiêu lão nhị làm tướng quân, lại không thể tự mình hiếu kính phụ mẫu, trái lại lại để cho nhi tử đã đoạn tuyệt quan hệ đi hiếu kính.

Rốt cuộc sau khi đoạn tuyệt quan hệ, cũng đã trở thành người của hai nhà người, không quan hệ.

Lại nói đại phòng và tam phòng còn chưa chết, nếu muốn tận hiếu cũng là nhi tử trước.

“Ngươi!” Vương thị nghẹn lời đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt.

Nha đầu c.h.ế.t tiệt này thật biết ăn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc