XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Bà ta bị Nghệ vương bắt chắc chắn sẽ có kết quả không tốt, vậy còn không bằng để cho đệ đệ mà hoàng đế yêu thương nhất chôn theo mình.

Đến lúc đó nhìn xem Hoàng đế và Thái hậu có ngăn cách hay không.

Hơn nữa Cẩm vương c.h.ế.t ở chỗ này, Bắc Cương nhất định sẽ loạn.

Bắc vương c.h.ế.t chỗ này, Cát quốc cũng sẽ rối loạn, nói không chừng vì báo thù cho Bắc vương, Cát quốc trực tiếp xuất binh tấn công Đại Lương.

Bà ta dù có c.h.ế.t cũng sẽ không để cho hoàng thất Đại Lương sống tốt, để cho người ngồi trên long ỷ kia thoải mái.

Hành động của công chúa tiền triều và lời nói làm cho người ở chỗ này đều kinh ngạc.

Bắc vương không nhịn được nhíu mày nhìn bà ta: "Có phải ngươi điên rồi không? Người còn sống, đi ra mới có hy vọng."

Nữ nhân này điên rồi, đúng là có bệnh, lại muốn nhiều người bọn họ chôn theo như vậy.

Mới vừa rồi vô tình kích phát cơ quan, có rất nhiều người bị b.ắ.n chết.

Bọn họ cũng đã thấy sự lợi hại của cơ quan, có thể tưởng tượng cơ quan mở ra toàn bộ, bọn họ rất khó có đường sống.

Trên mặt công chúa tiền triều đầy vẻ không quan tâm: "Kho báu không có, ta cũng bị bắt, nơi nào còn có hy vọng nữa."

Bà ta ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ta là công chúa tôn quý nhất, ta tình nguyện chết, cũng không làm tù nhân."

Bà ta hừ lạnh nhìn Bắc vương: "Ngươi còn muốn tính toàn chúng ta, vậy ngươi đi theo chúng ta luôn đi."

Bắc vương: "..." Sao ông ta lại xui xẻo như vậy, không phải bị tính toán thì chính là gài bẫy.

Lần này ông ta thật không nên chủ động đi đến Bắc Thành.

Lương Vũ Lâm không ngờ công chúa tiền triều lại làm như vậy, chẳng qua cũng không biết tại sao lại không có căng thẳng và lo lắng.

Ông nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh: "Tranh nhi, con có cách phá giải không?"

Ông biết con trai lớn chẳng những có năng lực xuất chúng, còn rất giỏi kỳ môn đột giáp.

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Không thành vấn đề, từ khi tiến vào đây, ta đã ghi nhớ vị trí cũng cách đóng cơ quan rồi."

Trước đó thật ra hắn có thấy công chúa tiền triều thiêu bản vẽ kia.

Chẳng qua cũng không có ngăn cản, mặc dù chưa có xem quan bản vẽ đó, nhưng trong đầu của hắn đã phục chế một bản vẽ khác trên đường đi vào trong.

Hắn cố ý để cho công chúa tiền triều vui vẻ trước, chỉ như vậy mới có thể bị đả kích.

Công chúa tiền triều không tin: "Vậy ngươi đi phá ngay đi, c.h.ế.t đừng trách bổn cung."

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Chết tất nhiên không trách công chúa, nếu ngươi muốn khóc, bây giờ có thể khóc rồi."

"Nếu không một lát nữa, sợ là ngươi muốn khóc cũng khóc không được."

Công chúa tiền triều hừ lạnh nói: "Nói khoác không biết ngượng!"

Tiêu Hàn Tranh cũng không nói thêm gì với bà ta, đi thẳng lên con đường trở về.

Chẳng những bước chân đi vòng rất quy luật, tránh được đá xanh kích phát cơ quan, còn tìm được chỗ cơ quan thứ nhất, đóng kín cơ quan lại.

Tiếp theo, cái thứ hai, cái thứ ba...

Mọi người thấy vậy không khỏi vui mừng, nếu có thể sống ai muốn c.h.ế.t chứ!

Vì vậy rối rít đi theo sau lưng Tiêu Hàn Tranh.

Chờ đến khi bình yên vô sự đi ra con đường phủ đầy cơ quan, ra được phần mộ chôn kho báu, mọi người mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Trên mặt công chúa tiền triều đầy vẽ không tin: "Sao có thể, sao ngươi có thể nhớ đươc toàn bộ chứ."

Ngay cả cơ quan sư lợi hại nhất mà bà ta mang đến cũng không làm được!

Tiêu Hàn Tranh cười khẽ một tiếng: "Không có cách nào, ai bảo trí nhớ của ta quá tốt, lại có thiên phú về mặt cơ quan, cho nên để cho công chúa ngươi thất vọng rồi."

Thời Khanh Lạc muốn nói tiểu tướng công thật là kiêu ngạo, nhưng nàng thích.

Công chúa tiền triều: "..." Đây là tiếng người sao? Bà ta không nhịn được muốn điên rồi.

Đám người Nghệ vương: "..." Đây là sống chung với Thời Khanh Lạc quá lâu, học được tinh túy.

Đồng thời đám người cũng kinh ngạc về sự lợi hại của Tiêu Hàn Tranh.

Vậy mà lúc đi đến hắn lại len lút quan sát, ghi nhớ vị trí rải rác của cơ quan và cách phá giải, chẳng lẽ đã sớm tính toán công chúa tiền triều có hậu thủ?



Hơn nữa hôm nay Nghệ vương xuất hiện làm người thu lợi cuối cùng, bọn họ không tin không có bút tích của Tiêu Hàn Tranh trong chuyện này.

Tiêu Hàn Tranh thật không đơn giản, trước đó bọn họ đã xem thường hắn rồi.

Lương Vũ Lâm kiêu ngạo nói: "Không hổ là con trai lớn của ta, lợi hại giống như ta vậy."

Đám người Bắc vương: "..." Nghe vào thật ê răng.

Tiếp đó người của Nghệ vương không ngừng đi vào, dời kho báu đi ra ngoài, bỏ vào xe ngựa đã sớm chuẩn bị.

Hơn một nghìn tinh nhuệ hộ tống kho báu về Bắc Thành.

Nghệ vương và phu thê Tiêu Hàn Tranh, thì tự mình đi tạm giam Bắc vương và công chúa tiền triều.

Cẩm vương hôn mê cũng bị mang về Bắc Thành, chẳng qua không đưa về phủ Cẩm vương, mà là ở lại phủ Tri phủ, Tiêu Hàn Tranh còn phải phối giải dược cho gã nữa.

Bắc vương và công chúa tiền triều cùng với người bọn họ, đều bị nhốt ở chỗ khác nhau, canh phòng nghiêm ngặt.


Sua khi châm cứu đút thuốc xong cho Cẩm vương, lúc này Tiêu Hàn Tranh mới đi ra khỏi phòng.

Lương Vũ Lâm và Thời Khanh Lạc ngồi chờ hắn ở cách đó không xa.

Hắn đi tới nói với Nghệ vương: "Buổi tối có lẽ ông ta sẽ tỉnh lại, chẳng qua thân thể đã hoàn toàn bị hư nhược, sau này sinh hoạt đều có người phục vụ."

Lương Vũ Lâm không có cười trên sự đau khổ của người hác, chẳng qua cũng không khổ sở: "Đây chính là hắn tự tìm."

Tiêu Hàn Tranh nói: "Hoa trắc phi là cố ý, cho nên không đ.â.m vào tim của ông ta, giữ lại một mạng cho ông ta."

"Nhưng nếu sống cũng chỉ có thể nằm trên giường, đối với Cẩm vương chính là thống khổ sống hông bằng chết."

Tiêu Hàn Tranh nhớ đến tờ giấy mà trước đó Hoa trắc phi đưa cho nàng: "Khó trách bà ấy lại viết cặn kẽ tình báo về con trai của Cẩm vương ra."

"Đây là đoán được tướng công sẽ cứu Cẩm vương, đến lúc đó mọi người có thể đẩy một người ra tiếp quản Cẩm vương phủ sao?"

Lương Vũ Lâm suy nghĩ một chút: "Tám chín phần là như vậy."

Trong lòng Thời Khanh Lạc có chút không dễ chịu, nàng thở dài: "Hoa trắc phi là nữ nhân vừa thông suốt và thông minh như vậy, thật đáng tiếc."

Nàng hỏi: "Lời mà trước đó bà ấy nói với Cẩm vương, đều là thật sao?"

Lương Vũ Lâm gật đầu: "Đều là thật, từ khi Lương Vũ Thuân đưa Hoa trắc phi về Bắc Thành làm Trắc phi, bởi vì bộ dạng của nàng ta và Hoàng hậu rất giống, cho nên ta âm thầm điều tra Hoa trắc phi."

"Mặc dù nàng ta xuất thân không cao, nhưng trước khi gặp Cẩm vương sống rất hạnh phúc."

“Còn có một vị hôn phu hai bên đều yêu thích nhau, ngày thành thân của hai người cũng đã được quyết định."

"Ai biết, trong một lần Hoa trắc phi ra ngoài đi dạo, đụng phải Lương Vũ Thân đi ngang qua."

“Lương Vũ Thuân phát hiện nàng ta và hoàng hậu có bộ dạng giống nhau, vì vậy sinh ra suy nghĩ muốn mang về làm cho Hoàng huynh thấy ghê tởm."

“Đồng thời còn muốn ly gián tình cảm của Hoàng huynh và Hoàng hậu, ảnh hưởng đến địa vị thái tử."

"Vì vậy hắn ta chủ động đến gần Hoa trắc phi, hơn nữa nói rõ thân phận, muốn dẫn nàng ta về."

"Nhưng Hoa trắc phi lúc ấy lý do mình sắp thành hôn từ chối."

“Lương Vũ Thuân tùy ý đã quen, đồ hoặc người mà mình muốn, hoàn toàn sẽ không bỏ qua."

"Cho nên nhất quyết muốn dẫn Hoa trắc phi đi."

"Sau khi vị hôn phu của Hoa trắc phi biết, chạy đến tìm Lương Vũ Thuân lý luận, còn muốn mang Hoa trắc phi về."

"Sau đó gặp độc thủ của Lương Vũ Thuân, Hoa trắc phi cũng bị cưỡng ép mang về Bắc thành Cẩm vương phủ.”

Đối với chuyện Hoa trắc phi gặp phải, Lương Vũ Lâm đồng tình, thật xui xẻo khi gặp phải một tên vừa vô lại vừa có quyền thế giống như Lương Vũ Thuân.

"Sau khi Hoa trắc phi bị dẫn về phủ Cẩm vương, Lương Vũ Thuân vô cùng sủng ái nàng ta."

"Chẳng những phong nàng ta làm trắc phi, còn đưa quyền quản gia cho nàng ta."

"Lúc đầu Hoa trắc phi không muốn, vẫn luôn kháng cự."

“Nhưng chuyện này lại làm cho Nguyễn Tùng Linh khó chịu, cho nên phái người g.i.ế.c c.h.ế.t đệ đệ muội muội của Hoa trắc phi."

"Chờ lúc Hoa trắc phi biết, đã muộn rồi."

"Vì vậy nàng ta thu hồi lại gai góc của mình, biến thành nội trợ hiền lương của Cẩm vương, cho đến bây giờ đã nhiều năm chưa từng lộ ra chút hận ý với Cẩm vương và Nguyễn Tùng Linh.”

"Ngay cả ta cũng cho ra, nàng ta đã nhận mệnh."

"Không ngờ đến vì bảo thù, nàng ta vẫn đợi cơ hội."

Bình luận

Truyện đang đọc