XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Bà ta hỏi như vậy, chính là muốn để cho phu nhân thế gia và các tiểu thư nhìn thử, thôn phụ Thời Khanh Lạc này đầu óc nhỏ, rõ ràng rượu ngon, nhưng lạ cố ý bới móc.

Giống như đồ ăn của bữa tiệc này vậy.

Lơi này vừa rồi, những người khác có mặt ở đây đều nhìn Thời Khanh Lạc muốn nghe câu trả lời của nàng.

Ở trong mắt các nàng, rượu hạnh hoa này đúng là ngon hơn rất nhiều rượu hạnh hoa của những nhà khác.

Thời Khanh Lạc ngẩng đầu nhìn Đồ phu nhân, phái hiện đã biết tâm tư nhỏ của đối phương.

Nàng có chút dở khóc dở cười hỏi: "Đồ phu nhân là muốn ta nói thật hay nói dối."

Nữ nhân này thật đúng là lúc nào cũng muốn gây chuyện với nàng.

Rõ ràng bọn họ không quen biết, người không biết còn tưởng rằng bọn họ có thù oán rất lớn.

Nếu đói phương vô tình, Thời Khanh Lạc cũng sẽ không so đo.

Nhưng bây giờ đối phương lại chủ động gây chuyện, nàng không đáp lại, cũng quá không cho đối phương mặt mũi rồi.

Đồ phu nhân nghe vậy trong lòng cười lạnh, quả nhiên thôn phụ này muốn gây chuyến.

Bà ta không có nói rõ, chỉ uyển chuyển hỏi ngược lại: "Lời nhật là như thế nào, lời nói dối là như thế nào?"

Bà ta suy đoán lời nói dối mà Thời Khanh Lạc nói chính là rượu ngon, lời thật chính là rượu hông ngon.

Những người khác cũng có suy nghĩ hông khác gì lắm, nếu như Thời Khanh Lạc nói như vậy, vậy lời thật của nàng chính là lời ngược lại với lời nói dối.

Cho tới bây giờ Thời Khanh Lạc chưa bao giờ ra bài theo lẽ thường.

Sao lại không nhìn ra tâm tư của Đồ phu nhân và các tiểu thư phu nhân ở đây

Nàng chơi đùa ly rượu trong tay nói: "Nói không thật là rượu này không ngon."

Tiếp đó nàng lại nói: "Nói thật rượu này quá khó uống, chất lượng tệ, mùi vị kém."

"Cái gọi là không có vị chát và vị ngọt, chẳng qua mới vừa uống thì sẽ có cảm giác như vậy."

"Nhưng sau khi uống xong, đầu lưỡi sẽ lưu lại vị đắng."

"Hơn nữa rượu này có màu đục ngầu, không có cảm giác trong suốt, nhìn muốn cái đã không muốn uống rồi."

"Trừ cái này ra, ngươi xử lý hoa hạnh bỏ vào rượu không được tốt lắm, mùa hoa rất nhạt, cũng không làm ra được rượu hạnh hoa thuần hậu lưu hương lâu dài."

Lời này hoàn toàn không lưu lại chút tình cảm nào,

Thời Khanh Lạc còn lộ ra một bộ dạng, đây cũng không thể trách ta, mà là không phải ngươi bảo ta nói sao.

Đồ phu nhân bị chọc tức gần, không duy trì được nụ cười và lệ độ thường ngày.

Bà ta không nhịn được cãi lại: "Phúc Bảo Quận chúa, mặc dù ngươi là Quận chúa, nhưng lại cố ý chê bai rượu hạnh hoa của ta, đây không phải là không ổn sao?"

Thời Khanh Lạc cười nhạo một tiếng: "Cái gì mà ta cố ý chê bai rượu hạnh hoa của ngươi, rõ ràng ta nói là thật, đây không phải là ngươi muốn ta đánh giá sao?"

"Mỗi lần ta đánh giá đúng sự thật xong, ngươi lại không vui, ta còn muốn hỏi sao bụng dạ ngươi lại nhỏ mọn như vậy, không tiếp thu nổi ý kiến không tốt của người khác sao."

"Những ý kiến này của ta đều có dẫn chứng cả, nếu ngươi khiêm tốn nhận chỉ giáo, tương lai có thể cải thiện được rượu hạnh hoa, tất nhiên kỹ thuật chưng cất rượu cũng có thể nâng cao một bậc."

"Nhưng ngươi lại muốn ta nói, ta nói rồi ngươi lại không nghe."

Sắc mặt của nàng đột nhiên ác liệt: "Ta còn muốn hỏi Đồ phu nhân, hôm nay ngươi mời ta đến đây, là không phải cố ý muốn gây chuyện chuyện với ta sao.

Muốn ồn ào, nàng chưa bao giờ sợ ai.

Nàng cũng không có nói bậy bạ, tất có có lý có chứng, khó để đối phương cãi lại được.

Tịch Dung ở một bên cũng nói: "Đồ phu nhân, ta nói thật, rượu này của ngươi không phải khó uống, là quá khó uống."

"Ta thật sự không hiểu tại sao loại rượu kém như vậy, lại được xưng là nhất tuyệt của Bắc Thành."

"Ta chỉ muốn hỏi một chút, cất rượu ở Bắc Thành đã đơn giản như vậy rồi sao?"



Đồ phu nhân tức giận run rẩy toàn thân: "..." Hai người này đúng là khinh người quá đáng.

Bà ta không nhịn được mà cười lạnh: "Nghe hai vị nói, là đã uống được rượu tốt hơn rượu hạnh hoa của ta?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Tất nhiên là uống rồi, nếu không chúng ta sao có thể so sánh, đều nói sự thật.

Tịch Dung càng trực tiếp hơn: "Chuyện này không nói nhảm, chưa uống qua sao ta biết rượu hoa nào là rượu ngon?"

"Ta nói thật, rượu này của ngươi so sánh với rượu do Lạc lạc nhà ta cất, nhất định chính là một trên trời một dưới đất.

Nàng ấy lại kiêu ngạo vô cùng nói: "Trừ rượu hoa ra, rượu trắng và rượu trái cây do nàng ấy cất mới là nhất tuyệt."

Lời này làm cho phu nhân và tiểu thư ở chỗ này đều sửng sốt, dùng một loại ánh mắt nghi ngờ nhìn Thời Khanh Lạc.

Vị Phúc Bảo Quận chúa này biết chưng cất rượu? Thật hay giả?


Đồ phu nhan lại cảm thấy đây là trò cười lớn nhất thiên hạ.

tất nhiên bà ta không tin Thời Khanh Lạc biết chưng cất rượu, khi bà ta còn là tiểu thư cũng không biết chưng cất, mà sau khi gả vào Đồ gia kiên nhẫn học mấy năm mới có thể học được.

Thời Khanh Lạc dựa vào cái gì.

Trấn Nam Hầu này không biết phân biệt dùng bà ta nâng Thời Khanh Lạc lên, đúng là đáng ghét.

Bà ta suy nghĩ một chút, khá thâm ý nói với Thời Khanh Lạc: "Thì ra Quận chúa là cao thủ chưng cất rượu?"

Nếu không thể phản bác lời của hai người này, vậy chỉ có thể dùng sự thật để vả mặt đi.

Thời Khanh Lạc nhìn một cái cũng biết suy nghĩ của Đồ phu nhân, nàng cong môi mỉm cười: "Không tính là cao thủ, nhưng so với Đồ phu nhân, quả thật cao hơn nhiều."

Ở hiện đại có không ít đại sư chưng cất rượu, rượu chưng cất của bọn họ còn ngon hơn nàng, cho nên đúng là nàng không được xem là cao thủ, nhưng cũng không tệ lắm.

Dù sao cũng có nghiên cứu, nhưng chỉ vì hứng thú yếu thích mà thôi.

Chẳng qua nếu so sánh với Đồ phu nhân, quả thật có thể quang ngã đối phương ra mấy con phố.

mặc dù Đồ phu nhân cố ý dẫn dắt để Thời Khanh Lạc mắc câu, nhưng nghe nói như vậy, vẫn rất tức giận.

nếu không phải ngại thân phận của Thời Khanh Lạc cao hơn bà ta, bà ta thật sự muốn phân phó người đánh Thời Khanh Lạc.

Ba ta kiêu ngạo nhất không phải là phu nhân Đồ gia thế gia đệ nhất của Bắc Thành, mà là tay nghề chưng rượu được người ta khen ngợi của mình.

Hơn nữa bà ta cũng biết, hẳn Thời Khanh Lạc đã nhìn ra được bà ta đang muốn tìm lỗi xoi mói, cho nên mới cố ý làm bà ta có khó không xuống đài được."

Bà ta hit sau một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười: "Vậy ta thật sự muốn nếm thử rượu mà Quận chúa chưng cất."

"Trước đó Quận chúa cảm thấy rượu Đồ gia ta quá kém, đồng thời ta cũng muốn nếm thử rượu của nhà Quận chúa."

"Ta tin tưởng các vị phu nhân ngồi ở đây, cũng có suy nghĩ giống như ta."

Bà ta nhìn về phía Thời Khanh Lạc, mang theo một loại kỳ vọng và thâm ý: "Cũng không biết có cơ hội này không."

Bà ta không tin Thời Khanh Lạc có thể tổ chức được một loại bữa tiệc tốt, càng không ti đối phương có thể chưng cất ra được một loại rượu ngon, cho nên mới cố ý nói như vậy.

Chờ chín là Thời Khanh Lạc từ chối yêu cầu của bà ta.

Đến lúc đó bà ta chỉ ủy khuất nhẫn nhịn, biến thành người bị Thời Khanh Lạc ức hiếp.

Để cho tất cả mọi người đều biết Phúc Bảo Quận chúa này có bao nhiêu bá đạo đanh đá, không cho phép người khác tốt hơn mình.

Người ở chỗ này, gần như đều cho là Thời Khanh Lạc sẽ kiếm cớ từ chối.

Ai biết nàng chỉ khẽ cười nó: "Được nha!"

"Đúng lúc tướng công ta đến Bắc Thành làm tri phủ, vốn dĩ phải mở một bữa tiệc mời các vị phu nhân tiểu thư."

Nàng tự tin nói: "Nếu các ngươi muốn ăn những món ngon, rượu ngon chân chính, vậy tất nhiên ta sẽ thỏa mãn các ngươi."

Những người này ở đây đều ngấm ngầm nói nhà bọn họ là tên nhà quê, xem thường thân phận thôn phụ cua nàng.

Vậy thì, nàng sẽ tiếp nhận ác ý của Đồ phu nhân, để cho những người này biết, người nào mới là nhà quê chân chính.

Lời này làm cho Đồ phu nhân và người ở chỗ này đều kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Thời Khanh Lạc chẳng những đồng ý, còn nói ra lời tự tin như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc