XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Phục Văn Tranh chế nhạo: “Ai biết hắn ta?

“Cô cô ta là sủng phi được yêu thích, hắn ta chỉ là con của một cung nữ. ”

Đáng tiếc là cô cô chưa từng có nhi tử, nên khi về già không được sủng ái.

Nha hoàn giả bộ sững sờ, "Nghe nói lúc nhỏ ngài gặp Tam hoàng tử, còn đặc biệt cho ngài ấy một cái sưởi tay.”

“Có người nói lúc ấy chủ tử và Tam hoàng tử có duyên nên mới kết phu thê.”

“Cho nên hai ngày nay chắc là Tam hoàng tử bận quá, mới không có thời gian chăm sóc được chủ tử.”

“Chủ tử xem, cơm nước vẫn được dọn lên theo phân lệ của hoàng phi, khẳng định do Tam hoàng tử phân phó.”

Có lẽ những người khác sẽ nhớ đến cái tốt của Tam hoàng tử, nhưng từ trước đến này vị tiền hoàng tử phi này lại không nhớ, còn sẽ khinh bỉ.

Quả nhiên, Phục Văn Tranh nghe nha hoàn này nói vậy, càng tức giận hơn.

"Phân phó đồ ăn thì có tác dụng gì? Hắn ta cũng chỉ có bản lĩnh như thế này.”

“Còn mơ tưởng đi tranh đấu với người khác, với bản lĩnh của hắn ta, thua là điều chắc chắn.”

Ả lại suy nghĩ cẩn thận đến chuyện thị nữ nói.

Đột nhiên nhớ tới, cười nhạo một tiếng: “Về phần cái sưởi tay, ta nhớ tới rồi, không phải của ta.”

Nha hoàn hỏi: “Không phải của chủ tử?”

Trước kia Phục Văn Tranh sẽ không nói chuyện này với một nha hoàn.

Nhưng hiện tại ả rất tức giận, trong lòng tràn đầy oán hận Lương Hành Tiêu, uống rượu xong sẽ có chút say, lại có hương, không nhịn được nói ra sự thật.

“Đúng vậy, lúc đó Lương Hành Tiêu bị thái giám ức hiếp, ta và đường muội vừa vào cung đã tình cờ nhìn thấy.”

“Đường muội nhìn thấy da tay hắn ta bị nứt, nên muốn đưa sưởi tay cho Lương Hành Tiêu. "

“Ta sợ nó làm chậm trễ thời gian đến thăm cô cô, cho nên lấy sưởi tay của nó ném cho Lương Hành Tiêu."

“Khi còn nhỏ Lương Hành Tiêu không khác gì đám ăn xin cả, sao ta có thể đưa hắn ta lò sưởi của ta, chẳng phải sẽ làm ô uế tay ta sao.”

“Chỉ là nhi tử của một cung nữ, sao hắn ta có thể xứng đáng sử dụng lò sưởi của ta.”

Lúc đó cô cô của ả được sủng ái, ngay cả một con mắt ả cũng không thèm nhìn Tam hoàng tử.

Sau đó ả bĩu môi khinh thường, "Cũng là do đường muội thích giả vờ giả vịt, mới có cái gọi là mềm lòng."

"Sau đó, nó thậm chí còn lấy thuốc mỡ, yêu cầu ta đưa Lương Hành Tiêu. Thật nực cười.”

Lời nói khiến Lương Hành Tiêu đang đứng ở cửa sững sờ, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Lúc đó đúng là hắn ta có nhận được một lọ thuốc mỡ trị nứt nẻ, thái giám mang thuốc mỡ đến nói rằng đó là do nha hoàn của tiểu thư hầu phủ Bắc Tĩnh mang đến.

Vì vậy hắn ta luôn nghĩ rằng người đưa thuốc mỡ là Phục Văn Tranh, cũng là người đã đưa lò sưởi cho hắn ta.

Nha hoàn làm vẻ ngạc nhiên, "Nhưng bên ngoài có người nói, bởi vì lúc còn nhỏ chủ tử có hảo cảm với Tam hoàng tử, cho nên mới gả cho ngài ấy."

Phục Văn Tranh chế nhạo một cách lạnh lùng, "Vớ vẩn, nếu không phải Lương Hành Tiêu đi xin hoàng đế ra thánh chỉ, cầu xin ta gả đến đây, thì còn lâu ta mới gả cho hắn ta. ”

Khi đó, người ả thích là Nhị hoàng tử.



Chỉ tiếc khi đó Quý phi đã chọn nữ nhân đê tiện đó làm hoàng tử phi của Tiêu Hành Thiều, ả là đích nữ của hầu phủ Bắc Tĩnh, thân phận như thế không có khả năng đi làm thê thiếp.

Ả cũng không muốn tiện nhân kia leo lên trên đầu mình.

Hơn nữa, Lương Hành Thiều cũng hy vọng rằng ả gả cho Tam hoàng tử, ả cũng cho rằng thân phận của mình chỉ xứng đáng là hoàng tử phi nên đã đồng ý gả qua.

Nhưng trong lòng ả lại khinh thường Tam hoàng tử.

Chỉ mong có thể giúp Nhị hoàng tử lên ngôi, sau này sẽ hòa ly, để Nhị hoàng tử nhận ả vào cung.

Hơn nữa mẫu tộc của Nhị hoàng tử là quốc công phủ rất có danh vọng, dung mạo tuấn tú lại có năng lực, đứng vững trong triều, cơ hội chiến thắng vẫn rất lớn.

Chính vì vậy, sau khi thành thân, ả không để Tam hoàng tử chạm vào mình.


Quả thật Lương Hành Tiêu rất vô dụng, trừ bỏ thân phận do cung nữ sinh ra, hắn ta còn rất hạ tiện.

Ả nói không cho chạm vào, hắn ta thực sự không chạm vào ả, còn gọi đó là sự tôn trọng, ả chỉ muốn cười.

Ả hừ lạnh một tiếng, “Ngoài việc thích ta, hắn ta đến xin cưới, còn không phải vì gia thế của ta sao.”

Nhưng Lương Hành Tiêu đã sai, phụ thân và đại ca đều đã đứng về phía Nhị hoàng tử rồi.

Ả mắng một trận, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.

Vì thế, ả chút buồn nôn nói: "Hắn ta, một hoàng tử do cung nữ sinh lại nhớ thương vị trí kia, hắn ta xứng sao?"

Nghe được những lời này sắc mặt nha hoàn đều thay đổi.

Đặc biệt là nha hoàn mà Phục Văn Tranh mang theo từ Phục gia, nha hoàn này hận không thể lao tới bịt miệng ả.

Lời này có thể nói bậy bạ được sao?

Ngay cả khi nghĩ như vậy, cũng không thể nói ra.

Nếu nó bị lan truyền ra ngoài, tiểu thư sẽ gặp rắc rối.

Nha hoàn thiếp thân lập tức cảnh cáo những nha hoàn có mặt: “Lời nói hôm nay, sau khi ra ngoài phải quên hết đi.”

Còn tàn nhẫn nói thêm: “Nếu ai phát tán ra ngoài, không chỉ người đó c.h.ế.t mà cả gia đình cũng c.h.ế.t theo”.

Sau khi Phục Văn Tranh nghe được lời của nha hoàn thiếp thân, đầu óc đã trở nên bình tĩnh hơn.

Ả hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy, nếu hôm nay có ai dám nói những gì ta kể, cả nhà các người đều phải chết.”

Loại chuyện như này trước đây ả cũng từng làm qua, cứ giao mọi chuyện cho nhị ca là được.

Những nha hoàn có mặt, tất nhiên biết mình đang hầu hạ chủ nhân kiểu gì, đều biến sắc quỳ xuống, “Nô tì không dám!”

Nha hoàn đốt hương liệu cũng quỳ xuống cúi đầu, trên môi là ý giễu cợt, trong mắt toàn hận thù.

Bọn họ thực sự sẽ không truyền ra ngoài, nhưng nếu Tam hoàng tử tự mình nghe thấy, vậy chuyện này không liên quan đến bọn họ rồi.

Tỷ tỷ nàng ta từng là nha hoàn phục vụ Phục Văn Tranh ở hầu phủ, không biết như thế nào mà đắc tội Phục Văn Tranh.

Không chỉ tỷ tỷ bị đánh c.h.ế.t bởi đòn roi của Phục Văn Tranh, mà nhà bọn họ cũng bị phóng hỏa, phụ mẫu và ca ca đều bị thiêu chết.

Nếu không phải nửa đêm nàng ta đi ra ngoài tiểu, có lẽ cũng bị thiêu chết.

Sau đó, nàng ta mai danh ẩn tích, vì trả thù, nàng ta bán mình đến hầu phủ làm nha hoàn cũng theo Phục Văn Tranh đến phủ Tam hoàng tử.

Sau nhiều năm, nàng ta phát hiện chuyện nhà mình là Phục Văn Tranh nhờ nhị thiếu gia.

Bình luận

Truyện đang đọc