XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Thời Khanh Lạc nhàn nhã ngồi xuống, nhìn về phía Ngưu thị nói: "Ta khát rồi, đi rót cho ta một ly nước trà đi."

Ngưu thị thật muốn tát cho đứa nữ nhi ngày càng phách lối này một cái, nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà ai dám sai sử mẫu thân ruột của mình đi pha trà rót nước?

Chỉ tiếc bà ta không dám, lúc trước phản bác mấy lần, đều bị nha đầu c.h.ế.t tiệt này đánh bằng dây mây, toàn thân đau rát.

"Uống đi!"

Bà ta pha xong, liền đặt mạnh ly trà xuống bàn, tốt nhất là sặc c.h.ế.t đi.

Thời lão gia tử nhìn mà lòng đau như cắt, đây chính là trà mà ông ta cất cho mình uống, mấy này nay đều vào miệng của nghiệp chướng này, quá uổng phí rồi.

Thời Khanh Lạc bưng lên uống một ngụm, ghét bỏ nói: "Phẩm chất của trà này đúng là hơi kém một chút, cũng may sau này không cần uống nữa."

Trước kia ở hiện đại nàng được ông ngoại hun húc văn hóa trà đạo, cũng rất thích uống trà.

Nếu là trước kia, nàng sẽ không thèm để mặt đến loại trà này, nhưng bây giờ chỉ có thể uống tạm.

Chờ kiếm được tiền rồi, phải mua một ít trà ngon mới được.

Thời lão gia tử: "..."

Trà mà ông ta không nỡ uống, lại bị đứa nghiệp chướng này uống hết, nó lại không biết xấu hổ ghét bỏ như vậy.

Ông ta tiếp tức đè nén lửa giận, hỏi: "Mới vừa rồi ngươi nói sắp thành thân là có ý gì?"

Thời Khanh Lạc nói: "Ta vừa ý một gia đình, cũng đã bàn xong với người nhà đó, ngày mốt ta sẽ gả qua."

"Phốc!" Thời lão gia tử vừa uống ngụm nước không nhịn được phun ra ngoài.

Những người khác cũng mặt đầy ngơ ngác.

Thời lão tam còn tưởng mình nghe lầm, "Cái gì vậy? Ngày mốt liền gả qua?"

Thời lão thái và Ngưu thị cũng đồng thời kêu lên: "Nhà nào?"

Thời Khanh Lạc nói đúng sự thật: "Nhà Tiêu tú tài ở thôn Hạ Khê bên cạnh."

Ngưu Thị vô cùng kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Ngươi sẽ không phải là gả cho Tiêu tú tài chứ?"



Bình thường bà ta thích đi ra bên ngoài tán dóc, cho nên biết được tình huống của nhà Tiêu tú tài.

Thời Khanh Lạc liếc nhìn bà ta một cái: "Đúng vậy! Không gả cho hắn, chẳng lẽ ta còn có thể gả cho em trai mấy tuổi của hắn?"

Ngưu thị hỏi: "Ngươi có biết Tiêu tú tài kia hôn mê bất tỉnh, gả qua có khả năng sẽ thủ tiết không? Biết nhà bọn họ không có tiền bốc thuốc không? Biết nhà bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với người cha tướng quân kia không?"

Không cần người cha Đại tướng quân lợi hại, lại đi theo người mẹ hòa ly nghèo khổ, ở trong mắt bà ta, Tiêu tú tài chính là người ngu.

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Tất nhiên biết rồi, ta chính là nhìn trúng tình huống trong nhà của hắn, mới muốn gả qua."


Nàng liếc người Thời gia một vòng, nói thẳng: "Coi như gả qua làm quả phụ, cũng sống thoải mái hơn phải ở nhà với các người."

Người Thời gia:"..."

Thời lão thái trầm mặc nói: "Ngươi có phải bị điên rồi không? Nếu gần đây Tiêu gia không xảy ra chuyện, vậy đúng là một gia đình tốt, nhưng bây giờ đây chính là một hố lửa."

Thời Khanh Lạc nghe vậy nhướng mày: "Dù là hố lửa, cũng không to bằng Thời gia các người."

"Sở dĩ bà nói như vậy, không phải bởi vì nhà bọn họ không cho nổi sinh lễ đúng không?" Đối với tính cách đám cực phẩm Thời gia này, nàng cũng hiểu rõ.

Nghe nói như vậy, sắc mặt Thời lão thái cứng đờ, cười lạnh nói: "Nhà chúng ta nuôi ngươi lớn như vậy, chẳng lẽ gả ngươi ra ngoài, không nên thu sính lễ sao?"

Có phải là hố lửa hay không, quả thật bà ta cũng không quan tâm nha đầu c.h.ế.t tiệt này bị cái gì.

Dù là một hố lửa sâu hơn nữa, nhưng mâu chốt phải là một hố lửa đáng tiền, giống như Ngô gia vậy.

Ngưu thị cũng không nhịn được phụ họa: "Đúng vậy, mặc kệ như thế nào, Tiêu gia muốn cưới ngươi, phải cầm ra mười lượng bạc làm tiền sính lễ."

Trái lại bà ta muốn nói là một trăm lượng, nhưng Tiêu gia không thể nào lấy ra được.

Vừa nghĩ tới một trăm lượng cứ như vậy bay đi, lòng bà ta lại đau.

Những người khác cũng có tâm trạng không khác biệt lắm.

Thời lão thái đồng ý nói: "Đúng, không có tiền thì để cho nhà bọn họ đi mượn."

Thời Khanh Lạc cười như không cười nhìn bọn họ: "Muốn mười lượng bạc sao! Cũng được, chỉ là không biết các người còn mạng để tiêu hay không."

Người Thời gia: "..." Đây là tiếng người nói sao?

Ngưu thị tức giận đến đau tim: "Ngươi đừng quên, chúng ta nuôi ngươi lớn đó."

Bình luận

Truyện đang đọc