XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Còn có việc nàng ta từng lén lút điều tra một số nam tử chưa lập gia đình, cùng với cuộc đối thoại của nàng ta xúi giục Trịnh phu nhân để Trịnh Đồng Phong cưới Tiêu Bạch Lệ, tất cả đều bị điều tra ra được.

Cũng bởi vì điều tra, còn có đối thoại, cho nên có thể chứng minh nàng ta biết chuyện Trịnh Đồng Phong đang nuôi một nữ tử thanh lâu ở bên ngoài.

Thật ra nuôi một ngoại thất cũng không tính là gì.

Nhưng cuộc đối thoại giữa Trịnh Đồng Phong cùng ngoại thất kia, vậy mà lại bị Nhị hoàng tử biết được.

Chuyện này thật khó coi.

Nàng ta cầm tờ giấy, có một chút hoảng hốt.

Lúc này trong lòng cũng không nghĩ đến chuyện Tiêu Nguyên Thạch sẽ phản ứng ra sao, mà là muội muội tại phủ Nhị hoàng tử, có thể bị liên lụy hay không, để Nhị hoàng tử không có ấn tượng tốt với muội muội

Thấy nàng ta thất thần, Tiêu Nguyên Thạch hỏi: "Nàng đang nghĩ gì thế?"

Cát Xuân Như đã từng có thói quen không phòng bị Tiêu Nguyên Thạch quá nhiều, đúng lúc còn đang suy nghĩ rất tập trung.

Vì vậy bật thốt ra, "Ta lo lắng Nhị hoàng tử giận chó đánh mèo lên muội muội của ta."

Tiêu Nguyên Thạch: "...... " Vậy mà lúc này nữ nhân này chỉ lo cho muội muội của mình.

Sao nàng ta không nghĩ đến, Nhị hoàng tử có thể sẽ giận chó đánh mèo lên ông ta?

Chuyện này khiến ông tức giận, trong đầu lại hiện lên mấy lời nói của đám người lão thái thái.

Buột miệng nói ra xong Cát Xuân Như lập tức hối hận.

Dù sao nàng ta vẫn luôn biết, tính tính Tiêu Nguyên Thạch là loại muốn người ta xem ông ta là tất cả.

Lại vội vàng bổ sung, "Ta cũng lo lắng cho chàng có thể bị Nhị hoàng tử giận cá c.h.é.m thớt hay không."

Tiêu Nguyên Thạch: "...... " Chậm rồi.

"Nhị hoàng tử đã giận cá c.h.é.m thớt lên người ta rồi, bảo ta tạm thời đừng liên lạc với ngài ấy nữa."

Ông ta dùng ánh mắt đầy thất vọng nhìn Cát Xuân Như, "Ta thật không nghĩ tới, nàng lại muốn đẩy Bạch Lệ vào hố lửa."

"Nếu Bạch Lê thật sự gả vào Trịnh Phủ, Trịnh Đồng Phong vì nữ tử thanh lâu kia, rất có thể sẽ cố ý làm ra chuyện mất thê tử."

Chỉ có khi chính thê chết, yêu cầu đối với kế thê sẽ không quá cao.

Trịnh Đồng Phong lại sắp xếp một thân phận trong sạch cho nữ tử thanh lâu kia là được.

Nữ nhi của ông ta sẽ trở thành vật hi sinh.

Lần đầu tiên Cát Xuân Như thấy Tiêu Nguyên Thạch dùng loại ánh mắt này nhìn mình.

Nàng ta không khỏi hoảng hốt, chứng cứ này vô cùng chính xác, cộng thêm Nhị hoàng tử đã giận chó đánh mèo, nếu nàng ta tiếp tục giảo biện, sẽ chỉ làm Tiêu Nguyên thạch càng tức giận và thất vọng.

Tiêu Nguyên Thạch từng thích nàng ta, trong đó có một phần chính là nàng ta không có giấu diếm lừa dối ông ta.

Vì thế lập tức khóc lên, "Ta, ta sai rồi."

"Phu quân, ta ghen ghét Khổng thị, bởi vì nàng có thể cùng chàng sinh mấy hài tử như vậy."

"Ta không thích con của nàng ta, cho nên không nhịn được ghen ghét giận chó đánh mèo."

"Tiêu Bạch Lê có thể gả vào Trịnh gia xem như trèo cao, cho nên ta mới nghĩ tới việc tác hợp hôn sự giữa hai nhà."

"Ta nghĩ coi như Trịnh Đồng Phong ở bên ngoài có người khác, nhưng dù sao cũng có chàng là đại tướng quân chống lưng, người Trịnh gia cũng sẽ không dám bạc đãi Bạch Lê."

Nàng ta khóc lê hoa đái vũ, "Ta thật sự không biết Trịnh Đồng Phong muốn để cho nữ tử thanh lâu sinh thứ trưởng tử, còn nghĩ tới việc nâng thiếp lên làm chính thê."



Tiêu Nguyên Thạch không có cảm thấy thương tiếc giống như trước đây, chuyện này nàng ta thật sự rất quá đáng.

"Ta vẫn luôn nhấn mạnh với nàng chuyện này, trong chuyện này không được gây bất lợi cho Bạch Lê, nhưng nàng lại không nghe lọt tai."

"Ta vì nàng hòa ly với Khổng thị, cắt đứt quan hệ với ba đứa con, nàng còn ghen tị cái gì? Như thế vẫn chưa đủ sao?"

"Mấu chốt đây cũng không phải là chuyện của ta, còn liên lụy đến Nhị hoàng tử và muội muội của nàng."

"Phu quân, ta biết sai rồi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa." Cát Xuân Như đã hối hận, nàng ta thật sự không nghĩ tới những chuyện này sẽ bị phát hiện, Nhị hoàng tử sẽ điều tra sâu như vậy.

Dưới cái nhìn của nàng ta, coi như trong lòng Trịnh Đồng Phong có người khác thì thế nào, Tiêu Bạch Lê có thể gả cho Trịnh Đồng Phong chính là trèo cao.

Tiêu Nguyên Thạch lắc đầu, làm gì còn có lần sau.


Sau này, ông ta sẽ không bao giờ để Cát Xuân Như đi làm những chuyện này nữa.

Tiểu thê tử sinh ra trong gia đình cửa nhỏ nhà nghèo, đã từng làm việc rất tốt, nhưng bây giờ ngày càng không phóng khoáng.

Ông ta lại liếc mắt qua, nhìn thấy sổ sách trên bàn.

Đưa tay tùy ý lật ra xem.

Vốn dĩ chỉ định lật xem sổ sách một chút, rồi suy nghĩ bước tiếp theo nên cứu vãn mối quan hệ với Nhị hoàng tử như thế nào, ai biết xem đến chi tiêu của hai tháng này, mặt ông ta không nhịn được đen lại.

Tiêu Nguyên thạch nhìn thấy những khoản chi tiêu gần hai tháng nay trong phủ, chẳng những không thể cân bằng được thu chi, thậm chí ngay cả tiền lương hàng tháng của nô bộc trong phủ cũng không đủ phát.

Tiền đi đâu hết rồi?

Đúng lúc này, nha hoàn của Cát Xuân Như đi tới.

"Phu nhân, Liễu thị thiếp đang chờ gặp mặt ở ngoài cửa."

Cát Xuân Như luôn cảm thấy lúc này Đào Liễu đến, nhất định là nghe nói Tiêu Nguyên Thạch ở đây, không có ý tốt gì.

Vừa mới chuẩn bị từ chối không muốn gặp, Tiêu Nguyên Thạch lại mở miệng nói trước, "Để cho nàng ấy đi vào."

Tất nhiên nha hoàn không dám vi phạm mệnh lệnh của ông ta.

Rất nhanh Đào Liễu đã đi đến, vẻ mặt mệt mỏi tái nhợt, nhìn bộ dáng trông giống như sinh bệnh.

Nàng ta nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch giống như là rất kinh ngạc, dáng người yếu đuối lập tức hành lễ, "Gặp qua tướng quân và phu nhân."

Cát Xuân Như nhìn nàng ta bày ra bộ dáng hồ ly tinh này thì nghiến răng, "Ta và tướng quân còn có việc, nếu như ngươi không có chuyện gì quan trọng, thì lui ra trước đi."

Đào Liễu đứng dậy vành mắt phiếm hồng, một bộ muốn nói lại thôi.

Chẳng qua vẫn gật đầu, "Vâng, vậy ta lui xuống trước."

Từ khi Tiêu Nguyên Thạch cho phép nàng ta tự xưng ta, trước mặt Cát Xuân Như nàng ta cũng chưa từng sửa lại.

Tiêu Nguyên thạch nhìn bộ dạng này của ái thiếp, không khỏi có chút nhíu mày, "Nàng bị bệnh?"

Hai mắt Đào Liễu đẫm lệ m.ô.n.g lung nhìn ông ta, "Ta, ta không sao."

"Nếu tướng quân và phu nhân có việc, ta sẽ không quấy rầy." Cực kỳ hiểu chuyện thức thời.

Tiêu Nguyên Thạch nói: "Chuyện của chúng ta đã nói xong rồi."

Ông ta hỏi: "Nàng đến tìm phu nhân có chuyện gì?"

"Ta!" Đào liễu lộ ra thần sắc khó nói,"Không có, không có việc gì."

Cát Xuân Như: "......" Nữ nhân này nhất định là cố ý, làm bộ làm tịch như vậy nhất định là muốn Tiêu Nguyên Thạch hỏi.

Quả nhiên, Tiêu Nguyên Thạch hỏi: "Không cần để ý ta, nàng nói thẳng đi."

Bình luận

Truyện đang đọc