XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sáng sớm ngày hôm sau.

Mọi người nhìn thấy Ô lão đại nhân đã không thượng triều gần một tháng lại đến rồi.

Chỉ có rất ít người, đại khái đoán ra mục đích Ô Ngự sử đến.

Bọn họ nhận được tin tức, hôm qua Tiêu Hàn Tranh đã tới phủ của Ô Ngự sử.

Xem ra hôm nay có trò hay để nhìn rồi.

Tam hoàng tử nhìn Ô Ngự sử, bỗng có loại dự cảm xấu.

Quả nhiên sau khi hoàng đế xử lý xong một vài việc, Ô Ngự sử đứng dậy.

"Bệ hạ, lão thần có chuyện muốn tấu lên."

Hoàng đế thấy Ô Ngự sử, đầu có chút đau, chẳng qua là vẫn gật đầu: "Chuyện gì?"

Ngài đương nhiên là biết chuyện Tiêu Hàn Tranh giúp Ô Ngự sử chữa bệnh.

Tối hôm qua trong lòng còn nghĩ, tiểu tử này bảo vệ thê tử tật kỹ càng..

Còn vô cùng thông minh biết mượn sức.

Cũng vì vậy mà ngày càng xem trọng muốn trọng dùng Tiêu Hàn Tranh này.

Ô Ngự sử đứng ra nói: "Thần muốn tố Tam hoàng tử dạy dỗ không nghiêm, dung túng Tam hoàng tử phi và nha hoàn làm ra loại chuyện ác độc."

Sau đó mang chuyện hôm qua kể lại một lần.

"Nếu chuyện này truyền ra, trăm họ sẽ cảm thấy thế nào?"

"Sau này ai có thứ tốt, còn dám dâng lên sao?"

"Hơn nữa làm như vậy, cũng chính là bôi nhọ hoàng thất, xin bệ hạ nghiêm trị."

Tam hoàng tử bị liên lụy trong đó, chỉ có thể nhắm mắt ra mặt giải thích: "Lão đại nhân, chuyện này không phải ta và hoàng tử phi dung túng."

Ô Ngự sử cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: "Chuyện này Kinh đô Phủ doãn đã tra ra được, là do nha hoàn bên người hoàng tử phi của ngài tự mình mua chuộc lưu manh làm."

"Nha hoàn bên người các ngài làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ không phải là do các ngài quản không nghiêm mà tạo thành sao?"

"Rốt cuộc hoàng tử phi của ngài có biết suy nghĩ không, trong lòng các ngài hiểu rõ, đừng xem mọi người là kẻ ngu."

Ô Ngự sử đã từng ở trước mặt tiên hoàng liều c.h.ế.t can ngăn, đương nhiên bây giờ càng không thể sợ một hoàng tử.

Sau khi ông ta nghe được chuyện này, ông ta chỉ cảm thấy tức giận.

Một hoàng tử phi lại có thể làm ra loại chuyện làm cho người ta phẫn nộ, nếu như nha hoàn kia không nhận được phân phó của ả, làm sao dám làm chuyện như vậy.

Dù không phải trả ân huệ của Tiêu Hàn Tranh, ông ta biết được chuyện này cũng sẽ tấu lên.

Càng không nói đến là có ân huệ.

Ông ta vừa nói xong, mấy lão cáo già bình thường không mở miệng trên triều đình, cũng ào ào mở lời, lên án chuyện này.

Cũng bày tỏ, coi như chuyện này là do nha hoàn làm, nhưng Tam hoàng tử và hoàng tử phi cũng phải chịu trách nhiệm.



Bọn họ cũng khôn ngoan không trực tiếp kéo Tam hoàng tử xuống nước.

Dù sao thì Kinh đô Phủ doãn bên kia đã tra ra được, là nha hoàn Tam hoàng tử phi ở phường thêu nhìn không vừa mắt Thời Khanh Lạc, cho nên đã dùng thân phận của Tam hoàng tử phi mua chuộc người làm ra chuyện này.

Nha hoàn kia đã bị bắt giữ, cũng chủ động nhận tội.

Tất nhiên, trong lòng mọi người đều biết, đây chẳng qua là lấp l.i.ế.m mặt mũi cho hoàng thất.

Nếu như chuyện này không phải do Tam hoàng tử phi phân phó, bọn họ mới không tin.

Trừ mấy vị cáo già, Lương lão gia tử, Hề lão gia tử và Phỉ lão gia tử cũng ra mặt.

Mũi nhọn lần này đều nhắm vào Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi.

Bọn tiểu bối ra mặt vì bằng hữu, những trưởng bối như bọn họ đương nhiên cũng không thể ngoảnh mặt làm thinh.

Cục diện lúc này làm cho rất nhiều người trong triều cảm thấy m.ô.n.g lung.

Hiển nhiên không nghĩ tới, tất cả những người này lại ra mặt cho Thời Khanh Lạc.

Nếu như là ngày trước ai gặp phải chuyện như vậy, thông thường cũng là âm thầm xử lý, chỉ có kẻ ngu mới dám ầm ĩ đến triều đình.

Những người này không nhịn được, rối rít ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của hoàng đế.

Hoàng đế vừa chuẩn bị nói chuyện, một tên Ngự sử trẻ tuổi lại đứng dậy.

"Bệ hạ, thần cũng có chuyện muốn tố."

Hoàng đế đoán chừng cũng biết hắn ta muốn tố ai: "Chuẩn tấu."

Vị Ngự sử này có quan hệ riêng rất tốt với Phỉ Dục Triết.

Lương Hữu Tiêu đi điều tra những thứ đó, hắn ta đều biết, cũng coi là ngầm cho phép.

Dù sao thì muốn trừng trị chính thê của Tam hoàng tử, nhất định phải có chứng cứ rõ ràng mới tốt.

Vị ngự sử trẻ tiến tới đưa lên tấu chương đã viết: "Thần muốn tố Tam hoàng tử phi tự mình giam giữ, hạm hại nữ tử vô tội..."

Hắn ta lấy ra toàn bộ chứng cứ mà Lương Hữu Tiêu và Phỉ Dục Triết thu thập được.

"Đây đều là chứng cứ, xin bệ hạ nghiêm trị!"

Nghe hắn ta nói xong, những đại nhân có mặt đều sửng sốt, thật không nghĩ tới Tam hoàn tử phi lại làm ra chuyện thâm độc tàn nhẫn như vậy.

Sắc mặt phụ tử Phục gia cũng vô cùng khó coi, thậm chí rất căng thẳng.

Bọn họ bên này còn chưa trừng trị Tiêu Hàn Tranh, không nghĩ tới hôm nay đối phương lại gây khó dễ trước.

Sau khi hoàng đế nghe xong, sắc mặt nặng nề: "Trẫm thật không nghĩ tới, con dâu của trẫm lại có thể làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy."

"Người như vậy, làm sao còn có tư cách làm hoàng tử phi."

"Phục thị phẩm hạnh không tốt, vị trí hoàng tử phi này nàng ta không có tư cách ngồi nữa, hoàng thất của trẫm không có chuyện hưu thê, cho nên bắt đầu từ hôm nay, Phục thị sẽ bị cách chức thành thị thiếp của Tam hoàng tử."

Hoàng đế sắc bén nhìn về phía Tam hoàng tử: "Lão Tam, hẳn là ngươi sẽ không có ý kiến?"

Tam hoàng tử cười gượng tiến lên: "Nhi thần không dám!"

Là không dám, chứ không phải là không có.

Bình luận

Truyện đang đọc