XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Hạt giống là lấy từ trong không gian của nàng, tính ổn định và chất lượng rất cao, năng suất cũng cao, lại vô cùng thơm ngon, điều kiện gieo trồng thì lại không quá khắt khe.

Lương Hữu Tiêu cùng Phỉ Dục Triết không thể tin được hỏi: “Cái gì? Cao như vậy? Thiệt hay giả?”

Hai người đều không phải kẻ ăn chơi trác táng không biết phân biệt, ít nhất vẫn biết một mẫu đất trong thôn trang ước chừng có thể thu hoạch được bao nhiêu cân gạo cùng lúa mạch.

Chỉ có Hề Duệ và Tịch Dung là ngốc, bởi bọn họ thật sự không biết.

Nhưng hơn một ngàn cân, cũng cảm thấy rất nhiều.

Thời Khanh Lạc nhún nhún vai, “Ngô đang ở hậu viện, ta lừa các ngươi làm gì?”

Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Thời Khanh Lạc, Lương Hữu Tiêu cùng Phỉ Dục Triết không nói lên lời.

“Đi một chút, chúng ta đi nhìn ngô.” Lúc này trong lòng hai người vô cùng kích động.

Vì thế đoàn người đi đến hậu viện.

Thời Khanh Lạc lấy ngô trong tay đưa cho Tiêu Hàn Tranh, tự mình đi bẻ thêm.

Lương Hữu Tiêu nhìn nàng, vội vàng ngăn cản, “Ngươi làm gì vậy?”

Thời Khanh Lạc buồn bực nhìn hắn ta, “Bẻ ngô, buổi tối chúng ta ăn thử.”

Phỉ Dục Triết hỏi: “Hình như như vậy có chút lãng phí?”

Thời Khanh Lạc: “……”

Nàng hỏi: “Các ngươi chẳng lẽ không muốn nếm thử hương vị của ngô? Có thể ăn được hay không?”

Lương Hữu Tiêu và Phỉ Dục Triết suy nghĩ, trăm miệng một lời, “Muốn thử.”

Lương Hữu Tiêu còn nói: “Lão thần tiên lợi hại như vậy, ngài ấy nói có thể ăn, khẳng định có thể ăn.”

Thời Khanh Lạc: “...” Rốt cuộc ai mới là đồ đệ của lão thần tiên, là ngươi là?

Nàng nói: “Chúng ta hái rồi nếm thử, xác định có thể ăn, hương vị không tồi, thì sẽ dâng cho Thánh Thượng.”

Mấy người ở đây gật đầu, “Cũng đúng.”

Thời Khanh Lạc vừa bẻ ngô, vừa cảm nhận được được sự cuồng nhiệt trong ánh mắt của mọi người, nàng thật không nói lên lời.

Làm cho nàng cảm thấy bẻ ngô này thật có tội.

Nàng cảm thấy ngô năm này cũng chỉ có thể ăn đêm này, cho nên nàng phải ăn nhiều thêm mấy cái.

Ai, không nghĩ đến muốn ăn ngô lại trở thành một điều xa xỉ.

Hái ngô xong thì xuống núi, Tiêu Hàn Tranh nói: “Ta đi huyện thành, sẽ mời Mạc tri huyện và thầy đến nếm thử ngô này.”

Hắn cũng cảm thấy, tám chín mười phần chỉ có thể ăn được ngô trong đêm này.

Thời Khanh Lạc đặc biệt tán thành gật đầu, “Được, mời đến đi.”

“Chúng ta nấu ngô, làm thêm bánh ngô cùng ăn.”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Được!”

Mời hai người Mạc Thanh Lăng và Hầu lão, Lương Hữu Tiêu cũng không phản đối.



Trong lòng bọn họ hiểu rõ, nếu thứ này thật sự có thể ăn, vị không tồi, sản lượng cao như vậy, dâng lên tuyệt đối là một công lớn.

Mấu chốt là có thể làm đa số bá tánh Đại Lương không còn phải chịu đói khát.

Tưởng tượng đến cảnh này, ngay cả Hề Duệ suốt ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời, cũng không nhịn được mà kích động.

Bọn họ chính mắt chứng kiến lão thần tiên hiển linh, lại còn là nhóm người đầu tiên được nếm thử ngô, nghĩ lại đã vô cùng kích động.

Sau khi mọi người về đến nhà, Thời Khanh Lạc lập tức kéo Tiêu Bạch Lê đến phòng bếp.

Bởi vì Tiêu Bạch Lê là nữ tử chưa lập gia đình, cho nên Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ muốn lại gần xem cũng chỉ có thể kìm lại.


Tịch Dung lại không e dè, lập tức đi vào.

Thấy vậy Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ vô cùng ghen tị.

Phỉ Dục Triết nhìn thấy dáng vẻ của hai người, cảm giác thấy hai tên này thật quá đần độn, hắn ta không quen biết hai người này.

Thời Khanh Lạc cầm mấy cái bắp ngô đi nghiền thành bột.

Bởi vì muốn để mọi người nếm hương vị bắp ngô, cho nên nàng không bỏ thêm đồ gì khác.

Trong nhà đúng lúc có xương sườn, nàng còn dùng bắp ngô hầm xương sườn.

Bữa tối đã được chuẩn bị xong, Mạc Thanh Lăng và Hầu lão gia tử ngồi xe ngựa tới Tiêu gia.

Mạc Thanh Lăng đã nhận được thư của Hoàng đế, nhưng sau khi nhìn thấy mấy người này, vẫn có chút đau đầu.

Cũng chỉ có Thời Khanh Lạc mới có thể chống đỡ được mấy người, nếu để bọn họ đi huyện thành, không biết đến sẽ quậy phá ra chuyện gì.

“Lăng ca!” Lương Hữu Tiêu, Hề Duệ, Phỉ Dục Triết và Tịch Dung nhao nhao chào hỏi.

Dù nói thế nào Mạc Thanh Lăng cũng đã từng là công tử ăn chơi khét tiếng kinh thành, mặc dù đột nhiên thay đổi tốt lên, nhưng đám công tử này vẫn rất công nhận hắn ta.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Thanh Lăng nở nụ cười, “Mấy người các ngươi thật là to gan, lén lút chạy đến huyện Nam Khê, ngay cả Thánh thượng cũng kinh động.”

Lương Hữu Tiêu lập tức ném nồi, “Đều là Hề Duệ nhất định phải trốn nhà đi, ta sợ một mình tên đó gặp nguy hiểm nên mới dẫn đến đây."

Sau đó lại bồi tiếp: “ Còn Tịch Dung thì không liên quan gì đến chúng ta cả, là do nàng ấy một hai muốn đi theo Hề Duệ trốn nhà đi”

Hề Duệ: “....” Tên khốn này, chuyên môn bán đứng bằng hữu.

Tịch Dung cũng trừng mắt nhìn Lương Hữu Tiêu, “Có thể ngậm miệng lại không?”

Nói giống như là nàng ấy coi trọng Hề Duệ, muốn đến ăn vạ vậy.

Hề Duệ như vậy, tặng nàng ấy cũng không cần, lại nói bọn họ cũng được tính là biểu tỷ đệ.

Nàng ấy lớn hơn Hề Duệ một tuổi.

Mạc Thanh Lăng cũng dở khóc dở cười, “Được rồi, tất cả ngồi xuống đi.”

"Nếu việc bắp ngô thành công, các ngươi cũng cùng về kinh."

Hắn ta vô cùng xem trọng ngô này.

Nếu thật như vậy, hắn ta làm huyện lệnh huyện Nam Khê, tất nhiên phải hộ tống phu thê Tiêu Hàn Tranh lên kinh để dâng hạt giống.

Cũng không phải là muốn tranh công, mà đây là chức trách.

Bình luận

Truyện đang đọc