XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Thời Khanh Lạc nghe xong những lời của Tam hoàng tử, nàng trầm ngâm suy nghĩ một lúc.

Nàng hỏi hắc y nhân: “Chắc các ngươi cũng biết thẩm vấn đúng không?”

Hắc y nhân gật đầu: “Cũng có am hiểu một chút.”

Nàng chỉ vào mấy tên Cát quốc đang bị trói dưới đất, mặt tên nào cũng hung hăng dữ tợn.

“Vậy mấy tên này giao cho ngươi, mau chóng cạy được thông tin từ miệng bọn chúng, nguyên nhân đuổi g.i.ế.c Tam hoàng tử và lý do muốn bắt ta.”

Lại chỉ vào kẻ phản bội bị Tam hoàng tử bắt được cách đó không xa: “Cả người đứng phía sau hắn ta nữa.”

Hắc y nhân đã hiểu: “Không thành vấn đề!”

Thế là hắn ta mang theo vài tên ám vệ am hiểu việc thẩm vấn, kéo người tới rừng cây xa xa để không ai nhìn thấy.

Nơi này có mặt của chủ mẫu tương lai, hắn ta sợ thủ đoạn của mình sẽ dọa bà sợ.

Chờ bọn họ đi thẩm vấn, Thời Khanh Lạc mới nhìn Tam hoàng tử nói: “Chúng ta hãy chờ một lúc?”

Nếu không thẩm vấn ra, nàng cũng chẳng yên tâm quay về huyện Hà Dương.

Tam hoàng tử lịch sự cười gật đầu: “Được!”

Sau đó Thanh Thanh nghe theo lời căn dặn của Thời Khanh Lạc, lấy bộ ấm trà ra khỏi xe ngựa, mấy người bọn họ ngồi trong rừng cây pha trà, nói chuyện phiếm.

Giờ đây Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội đã gan dạ hơn, vừa rồi bọn người Cát quốc xuất hiện, hai người đều không sợ hãi.

Tam hoàng tử uống vài chén trà, cười nói với Thời Khanh Lạc: “Võ nghệ của quận chúa thật cao.”

Thời Khanh Lạc cười: “Cũng tạm thôi.”

Tam hoàng tử nói vào vấn đề chính: “Sao mọi người lại ở đây? Không phải trước đó ngươi nói, sẽ ở lại tiểu trấn giúp đỡ hoàng thúc của ta sao?”

Thời Khanh Lạc trả lời: “Vương gia bảo chúng ta về huyện Hà Dương trước, một thời gian nữa hãy đến.”

Tam hoàng tử cũng đoán được kế hoạch của hoàng thúc: “Xem ra ta đã quấy rầy hành trình của mọi người, thật sự xin lỗi!”

Thời Khanh Lạc không để ý nói: “Không sao, gặp chuyện cũng không thể làm ngơ.”

Tam hoàng tử nhìn Thời Khanh Lạc, thấy nàng bình tĩnh thong dong lại rất tự tin, trong lòng bỗng thở dài.

Trước đây vì chuyện của Tam hoàng tử phi, ấn tượng của hắn ta với Thời Khanh Lạc rất phức tạp.

Tuy trước đó hắn ta không giúp đỡ Phục Văn Tranh nhưng cũng chẳng can thiệp vào, coi như không liên quan.

Dù sao lúc đó hắn ta vẫn chưa biết chân tướng sự việc, tuy không tán đồng với cách làm của Phục Văn Tranh, nhưng cũng không nỡ nhẫn tâm làm gì nàng ta.

Nhưng hôm nay, hắn ta không ngờ Thời Khanh Lạc lại giải cứu mình, bất chấp những hiềm khích trước kia.

Tất nhiên Thời Khanh Lạc cảm nhận được ánh mắt phức tạp của Tam hoàng tử đang nhìn về phía mình.

Nàng cúi đầu uống trà, làm bộ không nhìn thấy.

Đối với Tam hoàng tử, nàng không thấy phản cảm cũng không có hảo cảm, dù sao đây chỉ là một người xa lạ.

Trước kia, Tam hoàng tử không nhúng tay vào việc của Phục Văn Tranh, cho nên bọn họ không thể được coi là có thù.

Vừa rồi nàng phát hiện tên thân tín phía sau của Tam hoàng tử có gì đó không ổn, thậm chí người nọ còn trao đổi ánh mắt với người của Cát quốc.

Nên nàng mới đề phòng, vẫn luôn nhìn người nọ.

Quả nhiên nhìn thấy người nọ xuống tay với Tam hoàng tử, nên lập tức ra tay cứu người.

Cho dù nàng và Phục Văn Tranh có hận thù gì đi nữa, cũng không thể để Tam hoàng tử c.h.ế.t ở chỗ này.



Đương nhiên, nếu Tam hoàng tử thật sự muốn báo đáp ơn cứu mạng, nàng sẽ không một hai từ chối đâu.

Đúng lúc này, tên hắc y nhân nhanh chân quay trở lại.

Sắc mặt hắn ta không được tốt lắm: “Quận chúa, chỉ e chúng ta không thể đến huyện Hà Dương nữa.”

Thời Khanh Lạc hỏi: “Tại sao?”

Hắc y nhân trả lời: “Cát quốc đã cho người mai phục xung quanh huyện Hà Dương, muốn bắt sống người.”

“Bọn chúng cũng biết người là ‘em bé vàng’, cho nên trước đó không lâu, người của hoàng thất Cát quốc đã ra lệnh, nếu ai có thể bắt sống người, sẽ trực tiếp phong hầu.”

Thời Khanh Lạc không khỏi nhướng mày: “Xem ra, ta ở Cát quốc rất đáng giá.”


Chẳng trách mấy tên Cát quốc kia vừa nhìn thấy nàng lại phấn khích như vậy, đến Tam hoàng tử cũng không đuổi g.i.ế.c nữa mà chuyển hướng sang nàng.

Hắc y nhân cười nói: “Không sai, giờ quận chúa là em bé vàng, giá trị rất cao.”

Thời Khanh Lạc cười hỏi: “Có hỏi ra tại sao bọn chúng muốn g.i.ế.c Tam hoàng tử không?”

Hắc y nhân trả lời: “Tên thân tín kia của Tam hoàng tử là dư nghiệt tiền triều, là gian tế được sắp xếp bên cạnh Tam hoàng tử.”

“Thông qua tên đó, người của Cát quốc biết được việc Tam hoàng tử và vương gia sẽ lập phòng tuyến quân sự chống lại Cát quốc.”

“Lần này, ngoài mặt tam hoàng đến tiểu trấn để xem xưởng đóng hộp nhưng thực tế là, Tam hoàng tử muốn hội họp với vương gia để thực hiện việc kia.”

Hắn ta liếc nhìn Tam hoàng tử, sau khi suy nghĩ vẫn nên nói đúng sự thật thì hơn: “Bọn chúng muốn g.i.ế.c Tam hoàng tử, ngoài việc muốn ngăn cản Tam hoàng tử và vương gia hội họp, mấu chốt là trên người hoàng tử có một tấm bản đồ phòng thủ biên cương ất quan trọng.”

“Kế hoạch ban đầu của bọn chúng là muốn đuổi g.i.ế.c Tam hoàng tử đến bên ngoài tiểu trấn, sau đó dụ chủ tử tới cứu viện.”

“Chờ khi chủ tử xuất hiện, tên phản bội bên người Tam hoàng tử sẽ ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Tam hoàng tử, nhiễu loạn lòng quân của vương gia, sau đó nhân cơ hội g.i.ế.c luôn cả vương gia, hoặc là trực tiếp bắt sống.”

“Cuối cùng bắt những người làm đồ hộp về, để cho Cát quốc dùng.”

Tuy những tên kia rất cứng miệng nhưng bọn họ được huấn luyện đặc biệt, cho nên đã tra hỏi được rất nhiều việc.

Sắc mặt Tam hoàng tử có chút khó coi: “Không ngờ người nọ lại là dư nghiệt tiền triều.”

Người nọ đã ở bên cạnh hắn ta từ trước khi phụ hoàng còn chưa trọng dụng mình, đã ẩn náu cạnh hắn ta một thời gian dài.

Từng bước lấy được lòng tin của hắn ta.

Hắn ta từng nghĩ đây có thể là người của Cẩm vương, không ngờ lại người của tiền triều.

Điều này chứng minh, tiền triều đã cài không ít cạm bẫy đối với Đại Lương.

Phải nhanh chóng viết thư báo cho phụ hoàng vấn đề này mới được.

Hắn ta hỏi hắc y nhân: “Có nghĩa là bọn chúng đã tra ra được chuyện Phúc Bảo quận chúa quay về huyện Hà Dương, sau đó cho người mai phục, còn hôm nay gặp nhau chỉ là trùng hợp thôi sao?”

Hắc y nhân gật đầu: “Tiểu trấn kia có tai mắt của Cát quốc và tiền triều, trước đó bọn chúng đã biết được tin quận chúa rời khỏi trấn.”

“Đúng là trùng hợp gặp nhau. Bọn chúng vốn đến để g.i.ế.c ngài, g.i.ế.c hoặc bắt sống vương gia, còn việc bắt quận chúa là việc của một đội tinh nhuệ khác.”

Tam hoàng tử cau mày, nói với Thời Khanh Lạc: “Xem ra, các ngươi chỉ có thể quay về cùng ta thôi.”

Nếu đã biết trên đường về có rất nhiều người mai phục, thì không thể để đám người Thời Khanh Lạc đi mạo hiểm được.

Thời Khanh Lạc đành bất đắc dĩ gật đầu: “Chỉ có thể làm vậy.”

Thế là bọn họ lên xe ngựa, đổi hướng quay về tiểu trấn.

Thời Khanh Lạc cũng viết một tờ giấy, nói ngắn gọn tình hình ở đây, huýt sáo mấy cái, một con bồ câu đưa thư bay vào cửa sổ xe ngựa mà nàng mở ra.

Nàng cột tờ giấy vào chân bồ câu, nói với nó mấy câu, rồi thả nó bay đi.

Bình luận

Truyện đang đọc