XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Gã không muốn đứng đây cho dân chúng xem kịch.

Vì thế đưa Lương Minh Vũ vào trong viện.

Rồi nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cách những đôi mắt nghiên cứu tìm tòi.

Lương Vũ Thuân bước vào sảnh chính, liền thấy Nguyễn Tùng Linh đang ngồi ở phía trên, nắm tay Lương Minh Mẫn an ủi.

Thấy gã tiến vào, Nguyễn Tùng Linh lạnh lùng nói: “Mẹ con chúng ta sắp bị người khác ức h.i.ế.p đến chết, nếu vương gia không quan tâm thì còn đến làm gì?”

Ả kết luận, nam nhân này đến đây vì mình, cho nên mới làm bộ làm tịch.

Vừa rồi nữ nhi chạy về khóc lóc, nói Lương Vũ Thuân không chỉ bỏ qua việc nữ nhi bị bắt nạt mà còn trách cứ, khiến ả rất không vui.

Cẩm vương nhìn sắc mặt lạnh lùng và dáng vẻ làm bộ làm tịch của Nguyễn Tùng Linh, cười khẩy một tiếng: “Thế ta đi nhé?”

Nguyễn Tùng Linh không ngờ thái độ của gã lại như vậy, càng thêm tức giận: “Người đi đi, đi rồi thì đừng về nữa.”

Vốn tưởng nói thế Lương Vũ Thuân sẽ tới dỗ dành mình.

Không ngờ lại thấy gã xoay người đi thật.

Nguyễn Tùng Linh kinh ngạc, trong lòng bất giác hoảng sợ.

Kể từ lần cuối cùng tranh cãi với gã ở vương phủ, thái độ của gã đối với ả dường như đã thay đổi rất nhiều.

Ả tức điên lên, nói: “Lương Vũ Thuân, vậy mà ngươi đi thật, ngươi là đồ không có lương tâm.”

Đương nhiên, ả nói như thế là vì muốn giữ chân Lương Vũ Thuân, nếu không mẹ con ả làm sao báo thù rửa hận.

Lương Vũ Thuân nghe vậy liền dừng bước, quay người lại: “Không phải ngươi bảo ta đi sao?”

Nguyễn Tùng Linh trừng mắt nhìn gã: “Ta bảo đi th ngươi đi, sao trước đó không thấy ngươi nghe lời như vậy.”

Ả không vờ vịt nữa, lập tức chuyển đề tài đến việc của Lương Minh Mẫn: “Nữ nhi sắp bị người ta ức h.i.ế.p đến chết, mà ngươi cũng mặc kệ sao?”

Ả lại chất vấn: “Sao ngươi không nghĩ cho nữ nhi vậy?”

Ban đầu Lương Vũ Thuân cũng không có ý đi, nữ nhân này đúng là, không nên cho ả mặt mũi

Trước kia, chẳng qua vì nhàm chán nên mới cố ý chiều chuộng ả, giờ đây gã không còn hứng thú, cũng chẳng có kiên nhẫn nữa.

Gã bước tới ngồi xuống: “Nó muốn tàn sát dân chúng trong thành, việc này cănbản không thể được.”

“Nếu hôm nay bổn vương cho người theo nó đi đồ sát huyện Hà Dương, không đến một tháng, thánh chỉ phế truất phiên vương sẽ được đưa tới Bắc Cương.”

“Thanh danh của bổn vương ở Bắc Cương cũng sẽ hỏng bét.”

Gã lạnh lùng hỏi lại Nguyễn Tùng Linh: “Sao các ngươi không nghĩ cho bổn vương?”

Lời này làm Nguyễn Tùng Linh nghẹn họng.

Trong lòng ả, tuy cuối cùng Lương Vũ Thuân không trở thành hoàng đế nhưng bất kể là ở kinh thành hay Bắc Cương, gã đều là người tung hoành ngang dọc, khiến ả nở mày nở mặt.

Nghe nữ nhi nói muốn đồ thành, g.i.ế.c bọn tiện dân, thấy cũng không đáng gì.

Giờ nghe Lương Vũ Thuân nói vậy, ả cũng cảm thấy việc này sẽ không tốt đối với thanh danh của gã.

Nhưng lại không thể xuống nước chịu thua, bèn nhẹ nhàng đẩy nữ nhi một cái, nháy mắt ra hiệu.

Lương Minh Mẫn vừa thấy liền hiểu ý của mẫu phi.

Đây là muốn nàng ta đi dỗ dành phụ vương, để bọn họ có bậc thang bước xuống.

Việc này nàng đã làm rất nhiều lần ở vương phủ.

Cho nên nàng ta gạt nước mắt, hờn dỗi nhìn phụ thân: “Phụ vương không vui cứ việc nói thẳng, cớ gì lại nói con tùy tiện, vô lý?”

Lương Minh Vũ cảm thấy thật cay mắt.

Lương Vũ Thuân cau mày: “Ngươi vốn dĩ là người tùy tiện, vô lý.”

Gã khiển trách: “Những lời như thế có thể tùy tiện nói cho dân chúng bên ngoài nghe sao? Ngươi muốn bọn họ nghĩ thế nào?”

Lương Minh Mẫn chẳng quan tâm, bĩu môi nói: “Chỉ là bọn tiện dân mà thôi, muốn nghe cứ cho chúng nghe.”

Sau khi nghe xong, có lẽ sẽ sợ nàng ta hơn.

Lương Vũ Thuân cảm thấy, nếu cứ tiếp tục chủ đề này gã sẽ tức điên lên mất, nói với một đứa ngu chẳng có ý nghĩa gì.

“Còn gì nữa không? Tàn sát dân chúng trong huyện thành là điều không thể.”

Lương Minh Mẫn nhìn dáng vẻ kiên quyết của phụ vương, cũng biết gã thật sự không đồng ý việc tàn sát này.

Thật ra nàng ta có chút sợ hãi người phụ vương này.

Vì vậy chỉ có thể lấy lui làm tiến: “Con muốn trừng trị Thời Khanh Lạc, nàng ta làm con xấu mặt trước nhiều người, dám sai người tát mặt con.”

“Con muốn đưa tên Trác Chính dám tát con về vương phủ làm con rể, để hắn quỳ gối hầu hạ con mỗi ngày, để hắn khóc lóc van xin nhận lỗi với con.”

Chỉ như vậy nàng ta mới có thể danh chính ngôn thuận tra tấn Trác Chính, quay về Bắc Thành sẽ đưa hắn ta ra ngoài, để hắn ta làm trò mua vui, sai sử hay là vả mặt hắn ta, khiến hắn ta mất hết mặt mũi.

Dám làm trái ý nàng ta, dám đánh nàng ta, nàng ta sẽ không buông tha.

Lương Vũ Thuân đang uống trà do nha hoàn dâng lên, nghe vậy suýt chút nữa không kìm được phun ra ngoài.

Gã hoài nghi bản thân nghe lầm: “Ngươi nói cái gì, ngươi muốn Trác Chính làm gì?”

Lương Minh Mẫn lặp lại những gì vừa nói: “Được con coi trọng là may mắn của hắn, vậy mà hắn dám khước từ, còn nghe lời Thời Khanh Lạc đánh con, cho nên cục tức này còn phải trả.”

Tiếp đó nàng ta kể lại chuyện, hôm đó mình đến khách điếm muốn Trác Chính đi theo mình hắn ta không chỉ từ chối, mà còn dám đánh trả.

Lương Vũ Thuân tức giận đến mức đập vỡ tách trà trên tay.

Gã nói mà, một người tính tình ngoan ngoãn cẩn thận như Trác Chính, sao có thể nghe lời Thời Khanh Lạc đi tát tỷ tỷ của mình.

Hóa ra là ghê tởm Lương Minh Mẫn, rồi mượn tay Thời Khanh Lạc cố ý trả thù.

Nữ nhi này của gã đúng là quá đáng, lén lút nuôi trai gã cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng bây giờ lại ra tay với cả đệ đệ của mình, súc sinh!



Lương Minh Mẫn thấy phụ vương đập vỡ chén trà, cứ ngỡ gã cũng oán giận Trác Chính giống mình.

“Cho nên phụ vương nhất định phải làm chủ cho con.”

Nàng ta bước lên, ôm cánh tay Lương Vũ Thuân làm nũng: “Giờ người sai thuộc hạ bắt hắn về, để con ra sức chỉnh đốn hắn một phen.”

“Tên khốn kiếp có mẹ sinh không có cha dạy, con sẽ khiến hắn muốn sống không được muốn c.h.ế.t chẳng xong.”

Lương Vũ Thuân nghe những lời nàng ta nói thì càng giận.

Cái gì có mẹ sinh không có cha dạy, vậy gã là gì hả?

Không nhịn được, chẳng những đẩy Lương Minh Mẫn đang ôm cánh tay mình ra, còn trở tay tát nàng ta một cái.

“Ngươi thật không biết xấu hổ, sao bổn vương có thể nuôi nấng một kẻ như ngươi, một nữ nhi ngu ngốc, độc ác..”

Gã biết nữ nhi này rất phóng túng nhưng thật không ngờ, nàng ta lại dám ra tay với cả đệ đệ.

Cũng may Lương Minh Mẫn không thành công, nếu không có một ngày sự việc truyền ra bên ngoài, không biết mặt mũi của gã sẽ bị vứt ở đâu.

Lương Vũ Thuân bất ngờ tát một cái, chẳng những đánh Lương Minh Mẫn đến ngu người mà ngay cả Nguyễn Tùng Linh cũng tỏ ra không tin.

Nguyễn Tùng Linh không nhịn được nói: “Lương Vũ Thuân, ngươi dám đánh mắng nữ nhi của ta, ngươi thật quá đáng.”


Lương Vũ Thuân nhướng mày: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

Trong thâm tâm của Nguyễn Tùng Linh, Lương Vũ Thuân yêu mình sâu đậm, cho dù có gây ra bao nhiêu chuyện, cuối cùng gã vẫn sẽ dỗ dành để ả được thỏa mãn.

Vì thế ả sầm mặt nói: “Ngươi phải giải thích rõ ràng chuyện này cho ta và nữ nhi.”

“Mẫn nhi không muốn gả ra ngoài, vậy thì tìm một người con rể cho nữ nhi.”

“Con bé là đích nữ duy nhất của chúng ta, hoàng đế giáng nó làm Huyện chủ là đang đánh vào mặt ngươi,. Vậy thì ngươi cứ đánh trả lại, để Mẫn nhi làm thế nữ thay Lương Vũ Lâm đi.”

Ý này là muốn con gái thừa kế tước vị.

Nghe vậy, Lương Minh Vũ trợn tròn đôi mắt, vô cùng ngạc nhiên.

Hắn ta biết Vương phi vẫn luôn không vừa lòng với đám con cái thứ xuất, có dã tâm riêng nhưng không ngờ dã tâm lớn như thế, lại muốn Lương Minh Mẫn làm thế nữ.

Nếu Lương Minh Mẫn tài giỏi như Thời Khanh Lạc thì hắn ta cũng chấp nhận.

Nhưng thứ ngu ngốc, ngang ngược, tùy tiện và độc ác như Lương Minh Mẫn cũng xứng sao?

Hắn ta cũng không quá lo lắng, bởi vì chỉ cần đầu óc phụ vương không hỏng, thì sẽ không bao giờ đồng ý loại chuyện như này.

Lương Vũ Thuân cũng sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Nguyễn Tùng Linh lại có dã tâm lớn như vậy.

Gã nhìn ả hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Nguyễn Tùng Linh kiêu căng đáp: “Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ lập tức quay về nhà mẹ, ngươi đừng mong ta về lại vương phủ.”

Đây chính là uy hiếp.

Vì ả biết, Lương Vũ Thuân không thể nào để ả về nhà mẹ được.

Nào ngờ Lương Vũ Thuân lại cười nhạo: “Được đó, nếu ngươi thích nhà mẹ đến thế, khi quay về Bắc Thành, bổn vương sẽ đưa ngươi đi ở cho đã.”

Gã liếc nhìn Lương Minh Mẫn đang oán giận, trừng mắt với mình: “Kẻ ngu xuẩn thế này cũng xứng làm thế nữ?”

“Tình cảm mẫu tử các ngươi tốt như vậy, bổn vương sẽ cho các ngươi đi cùng.”

Giờ đây gã phát ngán khi trông thấy bọn họ.

Đặc biệt là Nguyễn Tùng Linh, thật sự nghĩ mình là thiên tiên, thiếu mình thì gã sống không được.

Lúc trước gã cũng cho là vậy, nhẫn nại dỗ dành ả nhiều năm.

Tuy đã nuông chiều khiến ả có dáng vẻ như gã mong muốn nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng nhàm chán, chẳng thú vị chút nào.

Loại nữ nhân như này, đâu đáng để gã phí nhiều thời gian và công sức.

Nguyễn Tùng Linh không tin nổi nhìn gã: “Lương Vũ Thuân, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn tống ta và nữ nhi về nhà mẹ?”

Lương Vũ Thuân nhếch môi: “Đây không phải là yêu cầu của ngươi sao?”

“Nguyễn Tùng Linh, ngươi nhớ cho kỹ, ngươi và Lương Minh Mẫn có ngày hôm nay đều do bổn vương ban cho, nếu không có bổn vương, các ngươi là cái thá gì?”

“Vốn dĩ muốn cho các ngươi sống lâu một chút, nhưng nếu đã như vậy cũng đến lúc kết thúc rồi.”

Lương Vũ Thuân bỏ lại một câu như vậy, rồi xoay người đi mất.

Lương Minh Vũ trông thấy dáng vẻ không thể tin được của mẹ con Vương phi, trong lòng vô cùng dễ chịu.

Cuối cùng hai người họ cũng có ngày hôm nay, xứng đáng lắm!

Hắn ta nhanh chân vội đuổi theo, bỏ lại hai mẹ con vẫn còn đang ngơ ngác.

Nguyễn Tùng Linh không ngờ Lương Vũ Thuân lại đối xử với mình như vậy.

Không phải gã rất yêu nàng sao? Sao có thể làm vậy với ả?

Có phải bị nữ nhi chọc giận nên hồ đồ không?

Hay là gã cố ý nói vậy, để ả chủ động nhận sai với?

Lương Minh Mẫn bụm mặt, không khỏi vừa khóc vừa mắng: “Mẫu phi, phụ vương thật quá đáng, người lại đối xử với chúng ta thế này.”

Nàng ta quyết định, từ nay về sau sẽ không yêu thích và sùng bái phụ vương nữa.

Nếu gã không đến dỗ dành nàng, nàng ta sẽ không để ý đến.

Trong lòng Nguyễn Tùng Linh hơi có thấp thỏm.

Chắc chắn Lương Vũ Thuân muốn ả chủ động khuất phục, sau đó tìm gã hòa giải, nhất định là vậy.

Ả vươn tay xoa đầu nữ nhi: “Phụ vương con đang giận, chờ ông ấy nguôi ngoai sẽ không sao nữa.”

Lương Minh Mẫn không khỏi giận chó đánh mèo: “Đều tại ả Thời Khanh Lạc kia hết.”

Nếu không phải phụ vương muốn mượn sức của Thời Khanh Lạc, làm sao có thể tức giận mà trách cứ nàng ta được.

Nguyễn Tùng Linh cũng nheo mắt lại, trong mắt lộ ra sự tàn nhẫn: “Con tiện nhân kia không nên sống tiếp.”

Bình luận

Truyện đang đọc