XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Hoàng đế nhận hết sổ con, nhưng không có tỏ thái độ cuối cùng có xử lý Tiêu Nguyên Thạch hay không, đương nhiên còn đang suy nghĩ.

Sau khi bãi triều, hoàng đế cho người truyền Tiêu Hàn Tranh với Thời Khanh Lạc vào cung.

Lúc Tiêu Hàn Tranh, với Thời Khanh Lạc nhận được thánh chỉ vào cung thì có chút không hiểu.

Lúc Thời Khanh Lạc đi thay quần áo, hỏi: “Lão Tiêu, hoàng đế bảo chúng ta vào cung để làm gì? Không phải vì chuyện chúng ta chỉnh phụ thân cặn bã ngày hôm qua đấy chứ?”

Nói cách khác, có thể có chuyện khác sao?

Tiêu Hàn Trang suy nghĩ, nói: “Hoàng đế không thể vì phụ thân cặn bã truyền chúng ta đến đâu. Nhưng cũng có chút quan hệ, nàng còn nhớ ngày hôm qua mình từng nói một câu với phụ thân cặn bã hay không?”

Đầu của Thời Khanh Lạc đầy chẩm hỏi: “Ta nói nhiều lắm, một câu chàng nói là câu nào?”

Tiêu Hàn Tranh nói: “Nàng nói, nàng vào cung dâng phương pháp, nhờ hoàng đế phân xử. Có lẽ lời này bị người ta kể lại cho hoàng đế nghe rồi.”

Thời Khanh Lạc: “…” Nàng nói câu đó chỉ là để uy h.i.ế.p phụ thân cặn bã, hoàng đế thật sự tin sao?

“Vậy nếu không chúng ta dâng phương pháp chế tạo thủy tinh?”

Lúc trước, nàng bảo tiểu tướng công bắt chước bút tích của đạo trưởng, viết rất nhiều phương pháp, sau đó nàng còn cầm làm thử.

“Bây giờ Đại Lương không phải trước có sói sau có hổ sao? Rất có thể xảy ra chiến tranh.”

“Đưa chế tạo thủy tinh ra, có thể dùng để chế tạo kính viễn vọng, tương lai đánh giặc cũng có thể thận lợi hơn. Hoàng đế còn có thể cầm bán cho Tây Vực, đổi vàng bạc và châu báu, ngựa tốt, lương thực về.”

Hiện tại Đại Lương cũng có bán thủy tinh nhưng tất cả đều nhờ bên Tây Vực chuyển đến.

Phẩm chất màu sắc đều kém, nhưng vẫn đắt muốn chết.

“Ba Tư, quý tộc của Đại Thực quốc rất có tiền, nếu Đại Lương chúng ta chế tạo ra được thủy tinh tốt, càng trong suốt, phản quang cũng tốt thì sẽ rất dễ bán.”

“Tương lai, chúng ta có thể dùng thủy tinh làm cửa sổ, nắp nhà kính,...”

Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Hiện tại, Đại Lương đang loạn trong giặc ngoài, chiến tranh chắc chắn sẽ không tránh được, có thể gia tăng thực lực hơn một chút cũng bảo đảm nhiều hơn với dân chúng. Hơn nữa, quốc khổ bây giờ cũng thật sự cạn kiệt, đánh giặc xong sợ là số vào không bằng số ra, đến lúc đó chỉ có thể tăng thu nhập từ thuế, lại khổ trăm họ. Đúng là cách tạo thủy tinh này có thể lấy ra dâng cho hoàng đế, nhưng lợi ích liên quan quá lớn, ta cảm thấy bây giờ còn chưa phải lúc. Vẫn nên đợi sau khi ta thi vào tiến sĩ rồi hay nói tiếp.”

Sau khi có chức quan, cũng bảo đảm hơn.

Thởi Khanh Lạc tưởng tượng đến việc thủy tinh sẽ tạo nên món lợi kếch sù, thật khiến mọi người chú ý.

Đây cũng là nguyên nhân nàng chưa từng nghĩ tự mình làm.

Hơn nữa, nàng cũng không biết làm thủy tinh, cũng khộng thấy quá trình chế tạo cụ thể, cho nên tự làm cũng rất phiền phức, không bằng cứ dâng cho hoàng đế đổi ưu đãi.

Hiện tại, tiểu tướng công còn chưa có chức quan, lại dâng lên cái gì đó, hoàng đế cũng không thể thưởng lên đầu hắn được.

Đợi sau thi đậu tiến sĩ, sẽ có rất nhiều phần thưởng không tiện thưởng cho nàng, đều có thể thưởng cho tiểu tướng công của nàng.

Dâng cách làm thủy tinh, chắc chắn là công lao lớn, tương lai sẽ ghi lên người tiểu tướng công, chỗ tốt hơn người.

Thời Khanh Lạc cũng không sợ hãi hoàng quyền như người xưa, cho nên có cơ hội lấy được chỗ tốt của hoàng đế, nàng sẽ không bỏ qua.

“Quả thật chuyện triều đình, vẫn là chàng hiểu rõ nhất.”

Thời Khanh Lạc suy nghĩ, nói: “Vậy nhờ hoàng đế sai người đi tìm cây cao su vậy, chúng ta lấy cách làm cao su ra.”

“Đến lúc đó dạy cách làm đế giày, ruột bánh xe, như vậy đi sẽ không tròng trành nữa.”

Lúc trước, nàng đã muốn tìm cây cao su, đáng tiếc chỉ có nơi to lớn như Hải Nam, Quảng Đông, Quảng Tây, Phúc Kiến, Vân Nam mới có.

Nàng muốn mời người đi tìm chở về, nhưng cũng biết gặp rất nhiều phiền phức, còn tốn rất nhiều thời gian và tinh lực.

Có thể nhường cho hoàng đế đi tìm, cũng đơn giản và bớt đi ít chuyện.

Nàng thật sự nhớ đến giày da, nếu không trời mưa, tuyết rơi, đế giày thật sự dễ bị ướt nhẹp, mang rất khó chịu.



Tiêu Hàn Tranh vuốt cằm, cười nói: “Cái này được.”

“Nếu vào cung, hoàng thượng hỏi nàng về chuyện phương pháp, nàng cứ nói cao su đi.”

Thời Khanh Lạc gật đầu: “Được, nghe chàng.”

Hai người nhanh chóng thay quần áo, Thời Khanh Lạc vẽ hình dáng của cây cao su ra, còn cách cạo mủ cao su, đưa cho Tiêu Hàn Tranh cất đi.

Sau đó, hai người ngồi xe ngựa hoàng đế phái đến, tiến cung.

Tuy hoàng đế không có khoa trương tuyên gặp hai người Tiêu Hàn Tranh, nhưng tin tức vừa truyền đi vẫn có người biết.

Tiêu Nguyên Thạch vẫn luôn chú ý đến tin tức trên triều.


Biết rằng lúc vào triều có rất nhiều người vạch trần ông ta, nhưng hoàng đế không tỏ thái độ gì, ông ta còn nhẹ nhàng thở dài.

Bây giờ, nghe nói hoàng đế tuyên phu thê Tiêu Hàn Tranh đến gặp, không tránh khỏi cảm thấy lo lắng.

Ông ta chỉ sợ con dâu xấu xa kia, sẽ nói chuyện bậy bạ của ông ta trước mặt hoàng đế.

Liên tục nôn nóng lo lắng đi tới đi lui ở trong thư phòng.

Cát Xuân Như mang canh đến thư phòng như thường lệ.

Cũng lần đầu tiên, bị người hầu cận của Tiêu Nguyên Thạch ngăn lại.

“Phu nhân, tướng quân đang có việc muốn làm ở thư phòng, không gặp ai cả.”

Cát Xuân Như bất ngờ nói: “Làm sao có thể, ngươi đi nói với tướng quân, ta đưa canh cho chàng.”

Trước kia, mặc kệ Tiêu Nguyên Thạch có chuyện quan trọng gì, nàng ta cũng có thể đi vào thư phòng.

Người hầu cận thấy nàng ta không tin, lại sợ chờ hai người làm lành, phu nhân lại thổi gió bên gối.

Vì thế, chỉ có thể lại đi vào thư phòng xin chỉ thị một lần nữa.

Rất nhanh quay lại.

“Tướng quân nói không muốn gặp ai cả, mời phu nhân về cho.”

Cát Xuân Như nghe nói như vậy bị chọc tức.

Lập tức hất toàn bộ canh gà trên tay nha hoàn đang bưng rớt xuống mặt đất: “Không gặp thì không gặp!”

Sau đó, xoay người thở phì phò rời đi.

Tiêu Nguyên Thạch ở trong thư phòng đương nhiên nghe được, tiếng hất canh gà và câu nói của Cát Xuân Như.

Ông ta đưa tay bóp mi tâm, trước kia ông ta không phát hiện tiểu thê tử này của mình không hiểu chuyện và tùy hứng như thế.

Ông ta sắp phiền muốn chết, làm gì còn tâm trạng đi uống cánh gà gì chứ.

Trước khi mọi chuyện chưa lắng xuống, ông ta không muốn gặp nàng ta chút nào.

Chỉ phân phó người đi hỏi thăm nguyên nhân hoàng đế tuyên phu thê Tiêu Hàn Tranh vào gặp.

Có rất nhiều người cũng tập trung chú ý đến chuyện này.

Tiêu Hàn Tranh với Thời Khanh Lạc dưới sự dẫn đường của thái giám, đi gặp hoàng đế.

“Tham kiến hoàng thượng!” Hai người hành lễ.

Hoàng thượng vẫn còn đang phê tấu chương, mà thái tử đang hầu hạ bút mực ở bên cạnh.

Thấy hai người đi vào, lúc này hoàng đế mới đặt bút xuống: “Đứng dậy đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc