XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Hơn nữa người của Bắc Vương trước đó mấy ngày còn ở biên quan nhìn thấy Nghệ Vương trấn giữ biên thành, buổi sáng ông ta còn nhận được thư từ phi ưng đưa tin.

Lương Vũ Lâm bật cười: “Ai mà không mấy người thế thân!”

Sau đó lại làm như rất kinh ngạc nhìn mấy người: “Không thể nào, các ngươi không có?”

Bắc Vương, Cẩm Vương và công chúa tiền triều: “……” Thế thân đi c.h.ế.t đi.

Nhưng mà bọn họ thật đúng là không có……

Ai không có việc gì lại đi chuẩn bị mấy thế thân của mình, quan trọng là phải tìm người có thân hình dung mạo giống nhau, còn phải huấn luyện nhất cử nhất động đều tương tự mình, quá khó khăn.

Lương Vũ Thuân muốn hộc máu: “Cho nên ngươi tìm một kẻ thế thân thay ngươi đến biên quan, lừa gạt tai mắt chúng ta, trên thực tế là lại lén lút trốn tránh, cuối cùng lại làm hoàng tước mà xuất hiện?”

Bại bởi Bắc Vương đã làm gã cảm thấy nghẹn khuất không phục rồi, bây giờ lại bại bởi tên đệ đệ hỗn trướng này thì gã còn tức giận đến đau cả tâm can.

Lương Vũ Lâm nâng lên ngón trỏ lên lắc lắc: “Không, hoàng tước là Bắc Vương, bổn vương chẳng qua chỉ là một thợ săn.”

Bắc Vương: “……” Thợ săn cái con mẹ ngươi.

Ông ta cũng muốn hộc máu.

Trước đó Bắc Vương cũng nghĩ tới có khả năng là còn một số người của Tiêu Hàn Tranh vẫn đang ẩn giấu, nhưng thật không nghĩ tới cất giấu sau lưng lại chính là Nghệ Vương.

Sắc mặt ông ta khó coi hỏi: “Ngươi tới từ khi nào?”

Lương Vũ Lâm cười nói: "Sau khi ngươi quét sạch đám người bên ngoài của hoàng huynh ta và công chúa tiền triều thì ta tới.”

Bắc Vương: “……” Người này thật là có kiên nhẫn.

“Vậy tại sao bây giờ ngươi mới xuất hiện?”

Bọn họ ba phe dà sớm phân thắng bại.

Lương Vũ Lâm thở dài, “Ai bảo người của ngươi thu dọn lại bảo khố chậm chạp như vậy chứ.”

“Sau này ngươi vẫn nên huấn luyện bọn họ nhiều hơn để tăng hiệu suất làm việc đi.”

Bắc Vương: “……” Lại là một ngụm m.á.u nghẹn ở trong ngực.

Hiện tại làm sao ông ta còn không hiểu rõ, Nghệ Vương muốn chiếm tiện nghi, ngay cả thu thập bảo khố cũng muốn đợi ngồi mát ăn bát vàng.

Mọi người thấy khuôn mặt của Bắc Vương trầm xuống, cũng biết được ông ta đã bị Nghệ Vương chọc giận rồi.

Đổi thành ai khác thì cũng đều khó chịu, vậy mà cứ như thế để cho Nghệ Vương chiếm được tiện nghi.

Bọn họ còn đang chờ Bắc Vương nói chuyện, ai ngờ Bắc Vương đột nhiên bước nhanh về phía Thời Khanh Lạc rồi chộp lấy nàng, hiển nhiên là muốn bắt nàng làm con tin.

Lương Vũ Thuân thấy thế cũng không khỏi nghĩ Bắc Vương quả nhiên thông minh, biết xuống tay với Thời Khanh Lạc.

Tiêu Hàn Tranh sắp trở thành con riêng của đệ đệ hỗn trướng, mà Thời Khanh Lạc lại là bảo bối trong lòng đứa con riêng này của Nghệ Vương.

Chỉ cần bắt được Thời Khanh Lạc, thì nói không chừng Bắc Vương chẳng những có thể thuận lợi rời khỏi nơi này, mà còn có thể mang bảo khố đi.

Khi mà mọi người đều cho rằng Bắc Vương sẽ bắt được Thời Khanh Lạc, thì Tiêu Hàn Tranh đột nhiên chắn phía trước người nàng.

Hai tay vốn dĩ bị trói ở phía sau nháy mắt đã thoát ra được, rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông rồi đi lên nghênh chiến.

Thời Khanh Lạc cũng thoát khỏi dây thường trói tay rồi ném nó xuống đất.

Cũng rút ra một cây roi nhỏ từ bên hông, đánh về phía hai người đi theo Bắc Vương lại đây.

Hai người không có phòng bị, vừa vặn bị đánh trúng, hơn nữa còn thực hiện các động tác trốn tránh.

Cũng chính là vì động tác trốn tránh của bọn chúng mà Thời Khanh Lạc tìm được cơ hội, trực tiếp quất roi đánh bọn họ lui ra phía sau hai bước, nàng nhanh chóng chạy tới bên cạnh Nghệ Vương.

Cao thủ bên cạnh Nghệ Vương cũng lập tức chắn phía trước Thời Khanh Lạc, chủ động nghênh chiến cùng hai gã ám vệ kia của Bắc Vương.

Lương Vũ Lâm nhìn thấy Thời Khanh Lạc bình yên vô sự, cười nói: “Các con không có việc gì là tốt rồi.”



Vừa rồi Bắc Vương đột nhiên đánh tới như vậy, kỳ thật cũng khiến cho ông giật nảy mình.

Nếu như con dâu cả thật sự bị bắt, vậy thì ông thật đúng là sẽ thỏa hiệp.

Rốt cuộc thì ở trong lòng ông, có thêm nhiều vàng bạc châu báu đều kém hơn so với mạng sống của những người mình coi trọng.

Nhưng mà hiển nhiên là con trai cả cùng con dâu cả của ông cũng không phải là kiểu thông minh bình thường.

Cẩm Vương và công chúa tiền triều nhìn thấy hai người Thời Khanh Lạc vậy mà có thể nhanh chóng thoát khỏi dây trói, sắc mặt cũng không quá đẹp mắt.

Nếu mà Bắc Vương không xuất hiện, vậy thì hai người bọn họ cũng sẽ bị Nghệ Vương cùng phu thê Thời Khanh Lạc tính kế.

Công chúa tiền triều nhíu mày nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: “Làm sao các ngươi thoát khỏi được dây trói?”

Đi trói hai người chính là thân tín của bà ta, không có khả năng cố ý thả người.


Bà ta cũng đã nhìn đảo qua, tay của hai người quả thật đã bị trói rất chặt.

Thời Khanh Lạc lấy ra một lưỡi d.a.o sắc bén từ trong tay áo rồi quơ quơ: “Bởi vì chúng ta sớm đã có chuẩn bị!”

Kỳ thật lưỡi d.a.o này cũng không phải đặt ở trong tay áo, rốt cuộc thì khi bị trói cũng không phải dễ dàng lấy ra được, một khi không cẩn thận thì sẽ tự làm tay mình bị thương.

Là nàng đặt ở trong không gian làm chuẩn bị, ở thời điểm ba phe hỗn loạn, nàng lập tức lấy nó ra từ trong không gian rồi cắt đứt dây trói.

Lại tới gần tiểu tướng công và giúp hắn cắt đứt dây thừng.

Công chúa tiền triều : “……” Hai người này chuẩn bị còn rất đầy đủ, hiển nhiên là đã tính đến chuyện sẽ bị trói lại.

Cẩm Vương cũng không biết phải nói gì cho tốt.

Tình trạng lúc này chính là bọn họ bận rộn nửa ngày, đều là trải đường giúp mấy người này.

Khó trách Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh nhàn nhã xem kịch như vậy, một chút cũng không sợ bị bắt hoặc là bị giết, thì ra là đã sớm chuẩn bị tốt.

Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hai người là Bắc Vương và Tiêu Hàn Tranh.

Hai người đánh chẳng phân biệt cao thấp, tốc độ so chiêu với nhau càng nhanh đến mức làm cho người ta hoa cả mắt.

Lương Vũ Lâm có chút lo lắng hỏi Thời Khanh Lạc: “Con nói ai sẽ thắng?”

Bắc Vương được xưng là chiến thần của Cát quốc, võ công rất cao, ông cảm thấy đến mình cũng không khả năng là đối thủ của người này.

Đương nhiên, cuối cùng vẫn phải đánh qua mới có thể biết rõ được.

Cho nên mới lo lắng con trai cả của mình đánh không lại Bắc Vương, còn bị đối phương bắt lại làm con tin.

Thời Khanh Lạc một bộ dáng giống nhưu theo lẽ thường nói: “Chắc chắn là tướng công của ta.”

Mọi người ở đây: “……” Ngươi đối với tướng công của ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu tự tin!

Bọn họ lại cảm thấy Bắc Vương có khả năng thắng lớn hơn nữa, rốt cuộc thì người ta cũng có võ công cao cường, lại còn rất có kinh nghiệm.

Nhìn dáng người cường tráng cao lớn đó chính là một tay chinh chiến lão luyện.

Mà ấn tượng Tiêu Hàn Tranh để lại đám người Cẩm Vương, chính là ôn nhuận tuấn mỹ, một bộ dáng văn nhược thư sinh, sao khả năng vượt qua được Bắc Vương hung hãn.

Nhưng kết quả lại ngoài dự kiến của tất cả mọi người.

Bởi vì Tiêu Hàn Tranh chẳng những ra chiêu sắc bén đánh bại Bắc Vương, mà còn ngược lại kề kiếm ở trên cổ Bắc Vương, coi như ông ta là con tin.

Tiêu Hàn Tranh dùng kiếm kề cổ Bắc Vương, hơi hơi mỉm cười, “Vương gia thua rồi!”

Bắc Vương: “……” Đâu có văn nhược thư sinh đâu?

Con mẹ nó, sao võ công của Tiêu Hàn Tranh lại có thể cao cường như vậy?

Ông ta không phục.

Thời Khanh Lạc nhìn bộ dáng này của ông ta thì cười nói: “Bắc Vương đừng không phục, tướng công ta đây chính là dùng giá trị của võ lực để đánh bại chiến thần là ngươi.”

“Nếu mà chàng dùng độc thì ngươi đã sớm bị độc phát tác không biết mấy lần.”

Bình luận

Truyện đang đọc