XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sau khi Thời lão Tam vào huyện thành, đi sòng bạc tìm Thời lão Tứ.

Nhìn thấy Thời lão Tứ hoàn toàn chìm vào cờ bạc, Thời lão Tam cảm thấy e rằng sau này sẽ có phiền phức.

Nhưng ông ta cũng đã khuyên nhủ không ít, nhưng tên đệ đệ khốn kiếp này lại không nghe.

Kéo người ra ngoài, đi tới một ngõ hẻm không người.

Thời lão Tam đưa thuốc ở trong n.g.ự.c cho Thời lão Tứ: "Uống đi."

Vốn dĩ Thời lão Tứ đang hăng say đánh bạc, không kiên nhẫn hỏi: "Thứ gì?"

Thời lão Tam cũng lười dài dòng, trực tiếp chỉ ra chút lợi ích: "Ngươi có muốn tài sản của Ngô gia không?"

Lúc này Thời lão Tứ mới nhớ ra lời của nương nói với gã trước khi vào huyện thành.

Gã có chút lo lắng hỏi: "Cái này không phải là thuốc độc thật chứ?"

Thời lão Tam tát gã một cái: "Không phải thuốc độc, ngươi uống vào, đợi sau khi vặn ngã Ngô gia thì sẽ cho ngươi thuốc giải."

"Sau đó mang theo tức phụ của ngươi, nhanh chóng chia tài sản của Ngô gia rồi trở về thôn."

Thời lão Tứ còn đang do dự: "Nếu uống xong mà xảy ra vấn đề thì phải làm sao?"

Thời lão Tam không kiên nhẫn nổi nữa: "Ngươi không uống, sau này Ngô gia cũng không chia phần cho ngươi, chờ tiền trong tay bị ngươi đánh bạc sạch hết rồi, ngươi lập tức ra đường ăn xin đi."

Thời lão Tứ vừa nghe, cắn răng nói: "Được, ta uống."

Gần đây Thời lão Tứ đã quen với việc hưởng thụ, cũng không muốn trải qua những ngày không có tiền đó nữa.

Vì vậy cầm lấy thuốc uống vào.

Thời lão Tam thấy gã uống xong, lúc này mới yên tâm.

Cho nên thấp giọng nói: "Bây giờ ngươi trở về Ngô gia đi, ngày mai nương sẽ đưa chúng ta đến thăm ngươi, sau đó ầm ĩ một trận."

Vốn dĩ Thời lão Tứ còn muốn quay lại sòng bạc, nhưng chỉ có thể gật đầu: "Biết rồi."

Thời lão Tam không yên tâm, còn tự mình đưa gã đến con đường về Ngô gia, tận mắt nhìn thấy gã vào cửa mới yên lòng trở về thôn.

Ngày hôm sau..

Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút, dẫn theo Tiêu Bạch Lê đến Thời gia.

Lần này nàng định bụng tự mình đi theo đến Ngô gia ầm ĩ, để cho em chồng mở mang kiến thức.

Hơn nữa bởi vì phải phối hợp với Mạc Thanh Lăng, cho nên sợ người của Thời gia sẽ làm hỏng việc, nàng phải đi canh chừng.

Đám người Thời lão thái nghe Thời Khanh Lạc nói muốn đi, tất nhiên là rất hoan nghênh.

Nàng đi theo, bọn họ càng yên tâm.

Bây giờ Thời gia đã mua xe ngựa, vì vậy đoàn người ngồi trên hai chiếc xe ngựa vào huyện thành.

Đám người Thời lão thái đã từng đến Ngô phủ tống tiền, quản gia và người làm đều quen rồi.

Mới bắt đầu cũng sẽ không cho người vào cửa, sau đó Thời lão thái mang theo con dâu ngồi ở cửa khóc lóc ầm ĩ, khiến cho Ngô gia mất mặt.

Gia chủ lập tức căn dặn, nếu người của Thời gia tới, trực tiếp đưa vào là được.

Chẳng qua là đừng đưa đến trước mặt bọn họ làm ngứa mắt bọn họ là được.

Vì vậy đoàn người thuận lợi đi vào Ngô gia, đi đến viện của Thời lão Tứ.



Lúc này Thời lão Tứ đang yếu ớt nằm trên giường, nhìn qua giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng vậy.

Sau khi Thời lão thái vào cửa lập tức vô cùng đau lòng.

Đưa cho Thời Khanh Lạc một ánh mắt hỏi thăm, chắc sẽ không có chuyện chứ?

Thời Khanh Lạc ném cho bà ta một ánh mắt trấn an.

Nàng kinh ngạc nhìn Thời lão Tứ: "Tứ thúc, ngươi sao vậy?"

Thời lão Tứ muốn trợn mắt trắng, nha đầu này biết rõ còn hỏi.

Sau khi uống thuốc đó, từ hôm qua đến hôm nay gã đã chịu không ít đau khổ, vừa ói lại tiêu chảy, vừa đau bụng lại choáng váng đầu óc.


"Ta, có thể ta đã trúng độc rồi." Gã thở hổn hển nói đứt quãng.

Thời lão thái lập tức nhào qua khóc la lên: "Trời a, lương tâm của Ngô gia bị chó ăn rồi, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy."

Sau đó không ngừng la mắng lộn xộn trong miệng.

Ngay cả nha hoàn hầu hạ ở xung quanh đều cảm thấy bẩn lỗ tai.

Thời Khanh Lạc nhìn Thời lão thái nhập vai quá sâu, chỉ có thể nói với những người khác: "Mau đi mời lang trung tới xem một chút."

Thời lão Tam ném cho Thời lão Nhị một ánh mắt.

Đối phương lập tức chạy đi mời lang trung.

Đợi đến khi mời lang trung tới, sau khi bắt mạch xong thì xác định Thời lão Tứ trúng độc, hơn nữa ông ta cũng không có cách giải độc.

Thời lão thái lập tức khóc đỏ mắt, chạy đến chủ viện của Ngô gia ầm ĩ.

Thời lão Tam cũng nhân cơ hội chạy ra, đi huyện nha báo án.

Lúc này ở thư phòng Ngô gia.

Ngô gia chủ hỏi Ngô đại thiếu gia: "Con cờ mà ngươi bố trí, lúc nào thì có thể thu lưới?"

Ngô đại thiếu gia cười trả lời: "Hai ngày nữa thì có thể thu lưới, gần đây Thời lão Tứ đã nợ sòng bạc hơn mấy trăm lượng, đợi tới lúc gã nợ đến một ngàn lượng, chính là ngày c.h.ế.t của gã."

Ngô đại thiếu mỉm cười nói: "Đến lúc gã không thể trả tiền, lập tức kêu sòng bạc tới ầm ĩ cho mọi người đều biết."

"Sau đó đến thôn của đám người Thời lão thái đòi nợ."

"Nếu người của Thời gia còn không ra mặt, thì đi đòi phu thê Thời Khanh Lạc."

Gã lại híp mắt nham hiểm nói: "Nếu hai người phu thê bọn họ không giúp trả nợ, người đòi nợ có thể dùng quả đ.ấ.m nói chuyện rồi."

"Đến lúc đó không cẩn thận đánh gãy đôi tay muốn thi cử của Tiêu Hàn Tranh, cũng chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo, trách Thời lão Tứ là đồ ăn hại."

Đối với Tiêu Hàn Tranh, bọn họ vẫn luôn rất kiêng dè.

Đặc biệt là nghe nói đầu năm sau có ân khoa, Tiêu Hàn Tranh có danh sư hướng dẫn, cũng muốn đi thi.

Bọn họ có chút hoảng sợ, cộng thêm chủ ý của người ở kinh thành đưa ra, vừa vặn hợp với suy nghĩ của bọn họ, bắt đầu sắp đặt.

Chỉ cần có thể chặt đứt con đường thi cử của Tiêu Hàn Tranh, người này cũng trở nên vô dụng rồi.

Chẳng những bọn họ không cần sợ Tiêu Hàn Tranh phát đạt trả thù, mà còn khiến cho nhân vật thần bí ở kinh thành kia cao hứng.

Ngô gia chủ hài lòng gật đầu một cái: "Thu dọn xong sớm một chút, sau này chúng ta đi phủ thành cũng không cần lo lắng nữa."

Chỉ là bọn họ đều không nghĩ tới, phu thê Thời Khanh Lạc đã ra tay trước để chiếm lợi thế.

Đột nhiên trắc viện truyền tới tiếng ồn ào, Ngô gia chủ kêu người vào hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc