XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu Hàn Tranh lẳng lặng nhìn bọn họ, một bộ dáng vẻ các ngươi thích tin hay không thì tùy.

Người của nhà cũ Tiêu gia có chút sợ hãi.

Vương thị không nhịn được, nhìn về phía nhi tử hỏi: "Gần đây ngươi đi đến mấy chỗ an chơi trác táng đó?"

Tiêu Đại Lang lập tức lắc đầu: "Không có, ta không đi."

"Vậy chắc là đường đệ của ngươi chẩn sai rồi." Vương thị thở phào nhẹ nhõm.

Gần đây nhi tử thường ở trong viện, hình như thật sự không có ra ngoài lang thang vớ vẩn.

Thời Khanh Lạc nói: "Bây giờ các ngươi đưa gã đi tìm lang trung xem một chút, thì biết tướng công của ta có chẩn đoán sai hay không."

Dựa theo lời của tiểu tướng công, bệnh tình của Tiêu Đại Lang đã bắt đầu phát tác, lang trung bên ngoài nhất định có thể bắt mạch ra được.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Không sai, các ngươi ra bên ngoài xem trước đi."

Nghe hai người nói như vậy, Tiêu Đại Lang lập tức sợ rồi.

Mấy ngày gần đây gã cũng cảm thấy thân thể không thoải mái, bây giờ lại càng cảm thấy trên người rất ngứa.

"Đi, chúng ta đi ra ngoài xem một chút."

Muốn đi khám loại bệnh này, tất nhiên nữ tử không tiện đi theo, vì vậy Tiêu lão đại và Tiêu lão tam đi theo.

Đám người lão thái thái thì ngồi ở đây chờ kết quả.

Mặc dù bây giờ lão thái thái vì chuyện của đại tôn tử mà có chút tâm thần bất định, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Các ngươi dâng tặng hạt giống được ban thưởng cái gì?"

Thời Khanh Lạc trả lời đúng sự thật: "Ta muốn một cái thôn trang, tướng công ta muốn lệnh bài để lật xem bài thi."

Tiêu lão thái trợn to hai mắt: "Chỉ có như vậy?"

Thời Khanh Lạc chau mày: "Nếu không thì sao?"

Tiêu lão thái cảm thấy đầu óc của cháu trai cháu dâu này hỏng rồi: "Các ngươi bị ngu sao, công lao lớn như vậy, không cần một chức quan tương đương hoặc là đòi thêm chút vàng bạc châu báu?"

Thời Khanh Lạc liếc bà ta một cái: "Với năng lực của tướng công ta, sau khi thi đậu tiến sĩ tất nhiên là có thể làm quan, tại sao phải đòi?"

"Muốn vàng bạc châu báu, tự mình tốn thêm chút thời gian là có thể kiếm được rồi."

Sau đó nàng hiên ngang lẫm liệt nói tiếp: "Giống ngô kia là do sư phụ lão thần tiên của ta đặc biệt chuẩn bị cho Thánh thượng, chúng ta cũng không có bao nhiêu công lao, chúng ta làm sao có thể trèo cao đòi hỏi nhiều thứ chứ?"

Nàng khinh bỉ: "Để cho trăm họ Đại Lương ăn no mới là chuyện lớn, sao các ngươi có thể nghĩ đến những thứ vàng bạc châu báu tầm thường kia?"

Tiểu tướng công nói tay sai ngầm của hoàng đế phân bố khắp nơi, cho nên nàng nói chuyện ở nơi có người cũng tương đối cẩn thận.

Còn có thể nói móc đám người Tiêu gia cũ.



Đám người Tiêu lão thái: "..." Bọn họ không có cách nào phản bác được lời này.

Chỉ có một cái thôn trang rách nát, bọn họ còn tốn sức làm gì.

Tiêu lão thái có chút chưa từ bỏ ý định nói: "Nếu không thì các ngươi đưa công lao này cho Đại Lang, để cho Đại Lang trực tiếp làm quan ở kinh thành?"

Thời Khanh Lạc bày ra dáng vẻ kinh ngạc nhìn bà ta: "Gã như vậy rồi, còn muốn làm quan ở kinh thành, các ngươi đang hi vọng gã c.h.ế.t nhanh hơn sao?"

Người của Tiêu gia cũ: "..." Nha đầu c.h.ế.t tiệt này quá độc mồm rồi.

Lão thái thái trợn mắt nhìn Thời Khanh Lạc một cái: "Nói chuyện thì cứ nói, sao ngươi lại nguyền rủa Đại Lang."


Thời Khanh Lạc trợn mắt nhìn lại: "Rõ ràng là chính các ngươi muốn hại gã chứ không phải ta."

"Mạo muội nhận công lao sẽ bị c.h.é.m đầu, các ngươi không phải đang muốn hại gã c.h.ế.t sớm một chút sao?"

"Hơn nữa, gã còn không phải là Đồng sinh, đột nhiên chạy tới kinh thành làm quan, với cái đầu óc đó của gã, còn không phải bị người ta chơi chết."

Vương thị nghe không lọt tai: "Đầu óc của nó thế nào? Đại Lang nhà ta rất thông minh."

Thời Khanh Lạc bĩu môi một cái: "Nếu thông minh, cũng sẽ không bị người ta đùa bỡn xoay vòng vòng, còn bị loại bệnh đó."

Vương thị không vui nhìn Thời Khanh Lạc: "Chuyện này vẫn chưa chắc chắn mà, nói không chừng chính là do tướng công của ngươi chẩn đoán sai."

Nếu đổi là người khác nói nhi tử của bà ta như vậy, bà ta đã sớm ra tay xé rách miệng của đối phương.

Nhưng bà ta từng bị Thời Khanh Lạc đánh, bà ta không dám.

Thời Khanh Lạc xua xua tay: "Vậy thì chờ xem."

Cảm giác lúc này giống như lúc bọn họ không chiếm được chỗ tốt từ chuyện dâng tặng hạt giống của Thời Khanh Lạc vậy, người của Tiêu gia cũ đều có chút không yên lòng chờ đợi.

Sau nửa giờ, Tiêu lão đại và Tiêu lão tam dìu Tiêu Đại Lang sắc mặt tái nhợt đi vào.

Tiêu lão thái thấy vậy đau lòng không dứt đứng dậy: "Đại Lang, ngươi thế nào? Ngươi đừng dọa nãi nãi!"

Tiêu Đại Lang không để ý đến nãi nãi, mới vào cửa đã lập tức cầu xin Tiêu Hàn Tranh: "Đường đệ, ngươi mau cứu ta đi, ta vẫn chưa muốn chết."

Hành động này làm cho người của Tiêu gia cũ sợ hết hồn.

"Chuyện này là thế nào?" Tiêu lão thái có cảm giác xấu.

Tiêu lão đại cả mặt khổ sở nói: "Thật đúng là bệnh hoa liễu."

"Chúng ta đi y quán tốt nhất kinh thành, tìm một lang trung giỏi nhất, người ta bắt mạch một cái đã biết rồi."

"Còn nói bọn họ không có cách chữa, chỉ có thể uống chút thuốc duy trì trước, sau này lại khám lại."

Tiêu lão thái lộ ra dáng vẻ như trời sập xuống: "Tại sao có thể như vậy?"

Bà ta chạy đến trước mặt Tiêu Đại Lang hỏi: "Đại Lang, ngươi nói, có phải ngươi đi theo ai ăn chơi trác táng không?"

Bình luận

Truyện đang đọc