XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu Nguyên Thạch phát hiện Liễu Như thật sự quan tâm ông ta nhiều hơn Cát Xuân Như, Cát Xuân Như vừa nghe xong phân tích đã nghĩ tới muội muội của mình, Liễu Như lại có thể nghĩ đến ông ta bị kẹt giữa Hoàng đế và Cẩm vương, còn đau lòng cho ông ta.

Quan trọng nhất chính là có thể nhìn ra được thân phận của ông ta đang rất nhạy cảm, quả thật thích hợp làm phu nhân Phó đô đốc hơn.

“Đúng vậy, ta cũng không ngờ nàng ta ngày càng kiêu căng, hại ta như vậy."

“Nàng ta không thích hợp tiếp tục làm phu nhân Phó đô đốc nữa, nếu không sau này sẽ còn suy nghĩ làm ra chuyện ồn ào mất mặt, còn hại ta."

Ông ta ôn hòa nhìn Liễu Như: "Gần đây yến hội của các phu nhân ở Bắc Thành, nàng lấy thân phận của phu nhân Phó đô đốc đi xã giao đi."

"Ta tin tưởng nàng sẽ không làm cho ta thất vọng."

Trong lòng Liễu Như vô cùng kích động, nhưng trên mặt lại mang theo mấy phần không chắc chắn: "Ta thật sự được không? Vậy tỷ tỷ phải làm sao? Tỷ tỷ có khổ sở hay không?"

Nói như vậy, chính là muốn để cho Tiêu Nguyên Thạch biết, cho tới bây giờ nàng ta chưa từng chán ghét Cát Xuân Như, còn thậm chí "lo nghĩ" và "lo lắng" cho Cát Xuân Như.

Chờ sau này nàng ta hãm hại Cát Xuân Như, Tiêu Nguyên Thạch sẽ đứng bên nàng ta.

Đây cũng là thủ đoạn trà xanh mà Thời Khanh Lạc dạy.

Tiêu Nguyên Thạch cười nói: "Nàng quá thiện lương, không cần lo lắng cho nàng ta, dù cho làm thị thiếp, ở phủ Phó đô đốc cũng không có người bạc đãi nàng ta."

"Bây giờ Cát Xuân Như không thể làm nữ chủ nhân của phủ Phó đô đốc, chỉ có thể dựa vào nàng để chống đỡ, nàng cũng đừng từ chối, quản gia cho tốt, ta cũng có thể dễ dàng hơn."

Đào Liễu giả bộ cảm động vì sự tin tưởng của ông ta, lúc này mới gật đầu: "Vậy cũng được, vì đô đốc, ta nhất định sẽ cố gắng quản gia, cũng sẽ giao tiếp bên ngoài thật tốt."

Tiêu Nguyên Thạch nói: "Qua hai ngày nữa phủ Cẩm vương có tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa, nàng đại biểu phủ phó Đô đốc đi đi."

"Đúng rồi, sau khi đến tuyệt đối đừng có mâu thuẫn với Thời Khanh Lạc, cố gắng tránh nha đầu đó đi."

Mặc dù Thời Khanh Lạc đều nhằm vào Cát Xuân Như, nhưng ai biết ngay cả Liễu Như cũng nhắm vào, cho nên ông ta vẫn nhắc nhở cho thỏa đáng.

Đào Liễu nghe đươc lời này, trong lòng càng khẳng định Thời Khanh Lạc lợi hại.

Ngay cả Tiêu Nguyên Thạch cũng sợ Thời Khanh Lạc, khó trách có thể vặn ngã Cát Xuân Như.

"Ta và Thời Khanh Lạc cũng không có mâu thuẫn gì, nàng ta cũng không đến nổi nhắm vào ta."

"Chẳng qua ta cũng sẽ cẩn thận chú ý."

Nếu Tiêu Nguyên Thạch biết, nàng ta có thể làm được vị trí chính thất này, thật ra đều nhờ phu thê Tiêu Hàn Tranh,không biết có thể bị tức hộc m.á.u hay không...

Tiêu Nguyên Thạch gật đầu: "Ừ, trong lòng nàng hiểu rõ là được."

"Nếu muốn đi phủ Cẩm vương tham gia tiệc ngắm hoa, những quần áo và trang sức bình thường nàng thường dùng là không đủ.”

“Ngày mai đi đến tiệm trang sức tốt nhất Bắc Thành chọn mấy món trang sức, lại để cho người nhanh chóng may mấy bộ quần áo phù hơp với thân phận của nàng.”

Sau này Liễu Như chính là đại biểu cho Phó đô đốc là ông ta, cho nên không thể qua loa được.

Trước đó lối ăn mặc của Liễu Như là màu trắng mộc mạc, là thị thiếp thì tạm được, nhưng nếu là chính thất thì quá đơn giản.

Đào Liễu cười chúm chím gật đầu: "Dạ, ta nghe theo Đô đốc."

Mặc dù vì chuyện của Cát Xuân Như, Tiêu Nguyên Thạch không có tâm trạng thân mật, nhưng tối đó vẫn nghỉ lại trong viện Đào Liễu.

Còn để cho quản gia ngày mai giúp Liễu Như dời đến chủ viện, để cho Cát Xuân Như dọn đến một trắc viện khác.

Thị thiếp thì nên có đãi ngộ của thị thiếp, nếu giống với chính thê, hoặc tốt hơn chính thê, vậy nô tài trong phủ nghĩ như thế nào?

Thê thiếp không phân biệt được, đích thứ cũng không phân, chính là nguyên nhân làm loạn nhà cửa, ông ta muốn diệt sạch từ trong trứng nước.

Dù sao đã từng phạm phải sai lần, không thể tái phạm lần hai nữa.

Quả nhiên sau khi bọn hạ nhân trong phủ biết, cũng biết Cát Xuân Như đã hoàn toàn thất sủng rồi, sau này bọn họ không cần cung kính đối đãi nữa.



Trái lại phải phục vụ tót vị Liễu phu nhân mới trở thành chính thất này.

Cát Xuân Như phái nha hoàn nghe ngóng hành động của Tiêu Nguyên Thạch.

Khi biết Tiêu Nguyên Thạch thật sự tuyên bố cho cả phủ Đô đốc biết, thân phận của nàng và Đào liễu thay đổi, tối nay còn đến viện Đào Liễu nghỉ ngơi, không nhịn được thất thanh khóc rống.

Sao lại biến thành như vậy?

Tiếp đó không nhịn được càng hận Thời Khanh Lạc và đám Người Tiêu gia, nếu không phải những người này ép buộc và khích bác, sao Tiêu Nguyên Thạch có thể đối với nàng ta như vậy.

Bị biếm thê thành thiếp, sao nàng ta có mặt mũi gặp người chứ?

Không biết có ảnh hưởng gì tới muội muội ở kinh thành không.


Sau này nàng ta biến thành Cát thị thiếp, đệ đệ ở trong phủ, không biết có bị khinh thị hay không.

Càng nghĩ càng giận, cũng hận luôn cả Tiêu Nguyên Thạch.

Ông ta đối với nàng ta không chút lưu tình nào, tương lai nàng ta cũng sẽ không có tình có nghĩa với ông ta nữa.

Tất nhiên Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị cũng nghe được chuyện này.

Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị nhịn không được mắng tỷ tỷ ngu xuẩn, lại bị biếm thành thị thiếp, thật xấu hổ.

Tương lai bọn họ ở phủ Phó đô đốc, sao còn thuận lợi nữa.

Cũng không biết vì Cát Xuân Như thay đổi thân phận, mà không sống tốt được hay không.

Sau khi Thời Khanh Lạc biết được cũng không ngoài ý muốn, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Rất tốt, "ngày tốt" của Cát tiểu nương cuối cùng cũng đã đến.

Giải quyết vấn đề của Cát tiểu nương, nàng cũng có thể yên tâm ứng phó với phủ Cẩm vương rồi.

Ngày hôm sau Tiêu Nguyên Thạch để cho thân tín mang theo thư biếm thê thành thiếp của Cát Xuân Như và hôn thư lập Liễu Như làm chính thê đi kinh thành.

Chờ thay đổi hôn thư xong, Liễu Như cũng chính là thê tử của Tiêu Nguyên Thạch được quan phủ thừa nhận.

Liễu Như và Cát Xuân Như cũng biết chuyện này.

Lúc này Cát Xuân Như mới có cảm giác trời sụp xuống.

Tiêu Nguyên Thạch thật tuyệt tình, chẳng những ở phủ đô đốc biến nàng ta thành thiếp, còn để cho người đi kinh thanh thay đổi hôn thư.

Như vậy thân phận thị thiếp của nàng ta không thể thay đổi được rồi.

Cát Xuân Như sưng đỏ mắt ngồi ngẩn người, nàng ta thật sự không ngờ đến có một ngày, thủ đoạn dùng để đối phó với Khổng thị lại báo ứng trên người mình.

Cát Xuân Nghĩa gõ cửa dẫn Ngưu thị đi vào.

Thấy Cát Xuân Như như vậy, Cát Xuân Nghĩa không nhịn được nhíu mày.

Bây giờ tỷ tỷ ngày càng không ra sao, lại rơi vào kết cục như vậy, còn làm liên lụy đến bọn họ.

Hắn ta giả bộ quan tâm hỏi: "Tỷ, ngươi không sao chứ?"

Lúc này Cát Xuân Như mới tỉnh ngộ, lộ ra nụ cười vô cùng miễn cưỡng: "Không sao."

Nàng ta hỏi: "Sao các ngươi lại đến đây?"

Cát Xuân Nghĩa thở dài: "Chúng ta đến để cáo từ."

Cát Xuân Như ngẩn ra: "Cáo từ gì?"

Cát Xuân Nghĩa trả lời: "Mới vừa rồi quản gia đến nói cho ta biết, phủ Phó đô đốc không nuôi người rảnh rỗi, để cho chúng ta dọn ra ngoài ở."

Bình luận

Truyện đang đọc