XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Thấy lần này Cát quốc phát động không ít người, số lượng hơn nghìn quân, quan trọng là phía sau còn có rất nhiều quân tiếp viện.

Nàng nhìn quân đội Cát quốc đang bao vây thành cách đó không xa: “Lần này bọn họ quyết tâm bắt được ta!”

Lương Vũ Lâm gật đầu: “Đúng vậy, xem ra ngươi rất có giá trị trong mắt bọn người Cát quốc, hơn xa những gì chúng ta đã tưởng tượng.”

“Ta nhận được một tin, trong chuyện khoai tây, con đã lừa bọn họ một vố.”

Ông lại cười nói: “Trước đó, số khoai tây bọn họ cướp được rồi cắt nhỏ đem đi trồng, đã thối hết cả rồi.”

“Cho nên món nợ này, bọn họ phải tính trên người con.”

Thời Khanh Lạc dở khóc dở cười: “Do bọn họ ngu ngốc, sao có thể trách ta được.”

Lương Vũ Lâm cười nói: “Ai kêu ngươi là em bé vàng chứ, lấy cớ này, ngoài mặt bọn họ bắt ngươi về tính sổ nhưng mục đích thực sự, còn không phải là bắt ngươi về ép ngươi kiếm tiền sao.”

“Cho dù là đồ hộp, xà phòng thơm hay nến, đều cần dùng đến rất nhiều dê và cừu, mà Cát quốc lại có rất nhiều, đương nhiên muốn có được công thức.”

Không thể không nói, con trai cả và con dâu rất lợi hại, từ trước đến nay công thức của xưởng đóng hộp và xưởng xà phòng đều không bị tiết lộ ra bên ngoài.

Thời Khanh Lạc nhún vai: “Ôi, quá ưu tú nên cứ bị người ta nhớ nhung!”

Lương Vũ Lâm đã quá quen tính nết của Thời Khanh Lạc, hơn nữa cũng rất tán thành.

Tam hoàng tử: “……” Có người tự tâng bốc mình thế này sao?

Hắn ta quay đầu nhìn dáng vẻ tự tin bình tĩnh của Thời Khanh Lạc, phải nói là gan của nữ nhân này rất lớn.

Đổi thành nữ nhân khác, nếu biết địch quốc bày trận thế quy mô như vậy chỉ để bắt nàng, chắc đã bị dọa đến khóc nhè rồi.

Thời Khanh Lạc vẫn có thể nói chuyện cười đùa, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khâm phục và ngưỡng mộ.

Tiếp đó hắn ta lại nghe Thời Khanh Lạc hỏi: “Người của các ngươi có thể tiếp cận được quân doanh của đối phương không?”

Tam hoàng tử thành thật nói: “Đây là quân tinh nhuệ của Cát quốc, chúng ta không thể cài thám tử bên trong.”

Lương Vũ Lâm lại nói: “Ta có người ẩn nấp trong đó.”

Ông mỉm cười, hỏi Thời Khanh Lạc: "Con muốn làm gì?”

Thời Khanh Lạc nở nụ cười ranh mãnh: “Tặng quà gặp mặt cho bọn chúng.”

Sau đó nàng lấy ra từ túi đeo chéo của mình một túi giấy, đưa qua: “Vương gia, ngài hiểu mà.”

Nghệ Vương nở nụ cười xấu xa, cầm lấy túi giấy nói: “Ta hiểu, yên tâm đi, nhất định sẽ làm thỏa đáng.”

Tam hoàng tử: “……” ??? Hai người này đang nói gì vậy? Sao hắn ta nghe không hiểu gì hết?

Lại nói, chẳng phải hoàng thúc vừa đến Bắc Cương không lâu sao? Sao trong đội quân tinh nhuệ của Cát quốc lại có người của hoàng thúc vậy?

Hơn nữa, nhìn biểu hiện của hai người bọn họ, hắn ta cảm thấy bọn họ vừa có ý xấu vừa có sự tính toán. Hắn ta tự hỏi, có phải mình hoa mắt nên nhìn lầm hay không…

Đây có phải là hoàng thúc không dính bụi trần, trích tiên không hỏi đến chuyện trần thế của hắn ta không???

Lương Vũ Lâm thấy cháu trai dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn mình.

Ông biết đối phương đang kinh ngạc việc gì.

Nhưng chẳng sao cả, vốn dĩ bản tính của ông là vậy.

Chẳng qua, trước đây ông không có hăng say hay hứng khởi với nhiều việc, tâm lặng như nước, cho nên mới thích lễ Phật.

Giờ đây vì Khổng thị, khơi dậy ngọn lửa trong lòng ông, khiến ông muốn theo đuổi một cuộc sống mới.

Cả nhà thê tử đều rất thú vị, ông cảm thấy vui vẻ lạ thường khi được tham gia vào đó.



Vì điều này, tất nhiên ông không còn theo Phật nữa, cũng thể hiện bản tính thật của mình.

Dù sao thể hiện bản tính thật ra cũng rất thích.

Ông nhìn Tam hoàng tử nói: “Đừng ngạc nhiên, ngươi còn phải học rất nhiều, về mặt kiềm chế cảm xúc vẫn còn phải luyện nhiều đó.”

Ở mặt này, thái tử làm tốt hơn nhiều so với những hoàng tử khác.

Tên kia cũng là người có lòng dạ đen tối, chỉ có thể nói không hổ là hạt giống của hoàng huynh.

Đương nhiên, chỉ cần không phải kẻ địch hay chạm tới điểm giới hạn của thái tử, thì thái tử cũng là người có lòng dạ rộng lượng nhất trong số các hoàng tử, điểm này thì giống ông.

Tam hoàng tử: “……” Hoàng thúc, người thay đổi rồi.

Thời Khanh Lạc cũng thấy được biểu hiện trên mặt của Tam hoàng tử.

Nàng khẽ cười nói: “Tam hoàng tử, khả năng kiềm chế cảm xúc của ngươi thật sự rất tệ, hãy luyện thêm đi.”

Dường như trong hoàng thất không có nhiều người đen tối như Nghệ vương. Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử và ngũ hoàng tử mà nàng từng gặp đều quá trắng.

Chỉ có thái tử sống nội tâm và thâm trầm, mới có khả năng là loại người như vậy.

Cho nên chỉ cần thái tử không chết, hoặc là không bất ngờ thay đổi tính nết, thì những người khác đừng có nhớ mong đến ngôi vị hoàng đế nữa.

Tam hoàng tử: “……” Hắn ta cảm thấy mình rất bình thường, chính hai người mới dị thường đó.

Thời Khanh Lạc nói với Nghệ vương: “Vương gia, tối nay cho người đánh bất ngờ đi.”

Khi nàng đến huyện Hà Dương, tiểu tướng công đã cho nàng rất nhiều túi thuốc với các công dụng khác nhau, đều là thuốc để bẫy kẻ khác.

Nghệ vương không hỏi Thời Khanh Lạc gói thuốc mà nàng đưa có công dụng gì, ông thích nhìn thấy tận mắt hơn: “Không thành vấn đề!”

Thế là ông cầm gói thuốc rồi đi sắp xếp.

Vẻ mặt Tam hoàng tử rất thắc mắc, rốt cuộc hai người này muốn làm gì vậy?

Nhưng rõ ràng là hai người đều chê Tam hoàng tử, không thèm giải đáp nghi vấn cho hắn ta.

Cũng vì thế, Tam hoàng tử không còn cách nào khác là phải trở về nơi ở của mình, chuẩn bị xem thử tối nay hoàng thúc và Thời Khanh Lạc muốn làm gì.

Khi đêm đã khuya, Tam hoàng tử không ngủ được, bèn chạy đi tìm Nghệ vương.

Lại không thấy hoàng thúc ở trong viện, mà đã đến viện của Thời Khanh Lạc, hắn ta liền đuổi theo.

Vừa vào cửa thì thấy hoàng thúc và Thời Khanh Lạc đang ở trong sân đánh cờ, trong sân đứng đầy lính mặc áo giáp, hình như chuẩn bị xuất binh.

Hắn ta lấy làm lạ, hai người này thật là nhàn nhã thoải mái, nửa đêm còn đánh cờ trong sân.

Vì trong viện có rất nhiều người nhưng lại chẳng có ai trò chuyện hay tán dóc gì đó.

Hắn ta bước tới, vừa định lên tiếng, thì đã bị thái giám hầu hạ bên cạnh Nghệ vương làm động tác ra hiệu im lặng.

Tam hoàng tử cạn lời, chỉ có thể cúi đầu nhìn hai người bọn họ chơi cờ.

Trong viện đèn đuốc sáng trưng, nên hắn ta đứng ở cách đó không xa cũng có thể nhìn rõ bàn cờ.

Dần dần tâm trí cũng đi theo thế cờ của hai người.

Vẻ mặt hắn ta lộ rõ sự ngạc nhiên không gì sánh được, không ngờ tài đánh cờ của Thời Khanh Lạc lại giỏi như vậy.

Trong toàn bộ hoàng thất, hoàng thúc có tiếng là đệ nhất cao thủ chơi cờ, đến phụ hoàng cũng chẳng phải đối thủ của ông.

Hắn ta rất tò mò nên đã chơi thử một ván với hoàng thúc, chỉ trong chốc lát đã bị đánh cho tơi bời.

Muốn đánh thêm hiệp nữa thì bị hoàng thúc chê bai rồi đuổi đi.

Trong số huynh đệ bọn họ, chỉ có mỗi thái tử giữ chân được hoàng thúc lâu nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc