XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sau đó nàng phát hiện mình đang đứng trong phòng bệnh, càng làm cho nàng kinh ngạc hơn nữa là, trong phòng bệnh có một người đang nằm trên giường, chính là bản thân nàng ở thời hiện đại.

Nàng đã trở lại rồi sao?

Thời Khanh Lạc đứng ở trong phòng.

Chẳng những thấy bản thân đang nằm trên giường bệnh, mà còn nhìn thấy ông ngoại bà ngoại, ông nội bà nội, cha mẹ và cả em trai sinh đôi của mình đang ngồi bên giường bệnh.

Mọi người đang nắm tay của nàng, không ngừng nói hết chuyện này tới chuyện kia, như thể đang cố đánh thức nàng.

Nàng cố gắng muốn nói chuyện với họ nhưng lại vô ích, bọn họ không thể nghe thấy.

Sau đó Thời Khanh Lạc đứng ở một góc, mỗi ngày đều nhìn thấy người thân lần lượt đến bệnh viện nói chuyện với mình.

Ngay cả cha mẹ luôn bận rộn công việc, ít khi dành thời gian hay gặp mặt, lần này cũng đã dành thời gian mỗi ngày đến bệnh viện để thăm nàng.

Nàng cũng từ cuộc nói chuyện của bọn họ và bác sĩ mới biết được, vì nàng làm việc quá độ nên kiệt sức dẫn tới hôn mê. Đến nay đã hôn mê gần một năm, nếu tình trạng này cứ tiếp tục sẽ hoàn toàn trở thành người thực vật.

Thời Khanh Lạc tính thời gian, nàng ở hiện đại hôn mê một tháng, ở cổ đại đã gần một năm.

Nhìn người thân lo lắng cho mình, trong lòng nàng cảm thấy có gì đó rất lạ.

Bên kia, Nghệ vương phủ ở Đại Lương.

Thời Khanh Lạc đột nhiên ngủ say trong sân, buổi chiều khi hai đứa trẻ đi chơi về liền đến bên cạnh nói chuyện với mẫu thân.

Nhưng lại phát hiện mẫu thân không có phản ứng gì, nên đã lay người của mẫu thân.

Thời Khanh Lạc vẫn không có phản ứng, làm cho thị nữ chăm sóc hai đứa nhỏ phát hiện có điều bất thường.

Thế là bước lên gọi nàng, sau khi không có phản ứng gì thì vươn tay ra lắc lắc người nàng.

Thấy Thời Khanh Lạc vẫn không trả lời, thị nữ hoảng sợ, vội vàng ra lệnh cho mấy thị nữ khác trong viện đi gọi người.

Bây giờ thời tiết nóng nực, Thời Khanh Lạc thường đem sổ sách hay thư tịch ra ngoài sân ngồi dưới bóng cây hóng mát, sau đó ngồi trên ghế bập bênh ngủ một lúc.

Các thị nữ hầu hạ trong viện đã quen việc này, cho nên mới không phát hiện có điều bất thường.

Rất nhanh, Khổng Nguyệt Lan đã vội vàng chạy vào.

Phát hiện con dâu hôn mê bất tỉnh, bà rất hoảng sợ.

Một bên cho người gọi lang trung trong phủ đến, một bên cho người đi gọi con trai về.

Lang trung trong phủ ở gần hơn nên đã đến trước, bắt mạch cho Thời Khanh Lạc.

Sau đó, ông ta nói trong bất lực: “Từ mạch tượng cho thấy cơ thể phu nhân không có vấn đề gì, cũng không biết tại sao lại hôn mê.”

Trường hợp như vậy rất ít, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy.

Lang trung không có cách, mọi người chỉ còn cách chờ Tiêu Hàn Tranh trở về.

Tiêu Hàn Tranh vốn đang bận công vụ ở Hộ bộ, nghe gã sai vặt đến báo phu nhân ở nhà hôn mê bất tỉnh, hắn vô cùng sửng sốt.

Sau đó không xin phép hay chào hỏi ai, đã chạy như bay đến chuồng ngựa.

Nhanh chóng thúc ngựa về nhà.

Lúc này Thời Khanh Lạc đã được chuyển về phòng.

Tiêu Hàn Tranh đi vào, nhìn thấy tiểu thê tử đang nằm nhắm mắt trên giường, không hiểu vì sao trong lòng chợt hoảng hốt.

Nhanh chóng bước tới mắt mạch cho tiểu thê tử, sau đó sắc mặt của hắn vô cùng khó coi.

Khổng Nguyệt Lan thấy thế không khỏi lo lắng hỏi: “Tranh Nhi, Khanh Lạc bị làm sao vậy?”

Tiêu Hàn Tranh nắm tay Thời Khanh Lạc trả lời: “Cơ thể nàng không sao, đột nhiên hôn mê không phải vì bị bệnh.”

Hắn cảm thấy cả người run rẩy, hai tay hai chân đều nhũn ra, có một loại hoảng sợ và kinh hãi mà trước đây hắn chưa từng cảm thấy.

Mặc dù tiểu thê tử chưa bao giờ nói về lai lịch của nàng, nhưng hắn vẫn luôn biết nàng không phải là “Thời Khanh Lạc” của trước kia.

Thời Khanh Lạc kia cũng giống như ký ức kiếp trước của hắn, đã sớm bị Ngưu thị đẩy ngã và c.h.ế.t rồi.

Cho nên giờ đây Thời Khanh Lạc đột nhiên hôn mê bất tỉnh không rõ nguyên do, hắn biết sự lo lắng của mình đã tới.

Khổng Nguyệt Lan hoảng sợ, đôi mắt đỏ hoe: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tiêu Hàn Tranh mím môi nói: “Con cũng không biết.”

Hắn nghĩ ra không ít cách như là châm cứu các thứ, nhưng tiểu thê tử vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nếu tiểu thê tử không còn nữa, hắn bỗng cảm thấy mình sống trên đời thật vô nghĩa.



Cho nên nhờ Nghệ vương xin Hoàng đế cho mình nghỉ phép, hắn phải ở bên cạnh chăm sóc tiểu thê tử.

Nghệ vương biết phu thê bọn họ tình thâm, đồng thời cũng rất lo lắng cho tình trạng của con dâu, nên đã nhanh chóng chạy vào cung thưa chuyện với Hoàng đế.

Hoàng đế cũng biết tình trạng của Thời Khanh Lạc, tất nhiên lúc này không thể ép Tiêu Hàn Tranh đi làm được.

Hơn nữa, trước nay ngài vẫn đánh giá cao việc Tiêu Hàn Tranh trọng tình nghĩa, nên đã đồng ý.

Cũng may Tiêu Hàn Tranh vẫn luôn bồi dưỡng người có tài ở Hộ bộ, cho nên việc hắn xin nghĩ cũng không ảnh hưởng gì đến công việc bình thường ở Hộ bộ.

Thời gian sau đó, mỗi ngày Tiêu Hàn Tranh đều ở trong phòng, nắm tay Thời Khanh Lạc nói chuyện.

Hai đứa nhỏ cũng rất thông minh, thấy mẫu thân ngủ say không tỉnh lại thì không còn ham chơi, nghịch ngợm nữa, mỗi ngày đều cùng cha ở bên cạnh mẫu thân.

Cứ cách một lúc sẽ gọi: “Mẫu thân, bọn con rất nhớ người, người mau tỉnh lại đi!”

Thời Khanh Lạc hôn mê, rất nhiều người đã tới thăm, trong lòng nhớ mong, chẳng hạn như Tiêu Bạch Lê và đám người Tịch Dung.

Nhưng nàng vẫn như cũ không hề tỉnh lại, hôn mê không ăn được gì, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ c.h.ế.t đói mất.

Bởi vậy Tiêu Hàn Tranh đã đặc biệt nấu canh bổ dưỡng, cho nàng uống mỗi ngày nên cơ thể mới không suy sụp.

Thoáng cái đã hơn nửa tháng trôi qua.

Phòng bệnh ở hiện đại.

Bỗng một ngày, Thời Khanh Lạc cảm thấy có điều gì đó, bước ra khỏi góc phòng.

Sau đó đi đến nơi mình đang nằm, muốn vươn tay chạm vào bàn tay mình.

Nàng có một cảm giác, chỉ cần chạm vào cơ thể, là có thể quay trở lại cơ thể của mình.

Khi sắp chạm vào, bên tai đột nhiên vang lên những tiếng khóc, nghe kỹ hơn thì là tiếng khóc của hai đứa nhỏ.

“Mẫu thân, Nhiên Nhiên rất nhớ người, người mở mắt ra nhìn Nhiên Nhiên đi!”

“Mẫu thân, Gia Gia nhớ người muốn chết, người đã nói sẽ chơi với Gia Gia, người không được gạt con.”

Và cả âm thanh khàn khàn không ngừng gọi nàng của tiểu tướng công: “Nương tử”

“Nương tử, ta rất nhớ nàng!”

“Nương tử, nếu nàng đi rồi, ta và các con biết phải làm sao đây?”

“Nương tử, nếu nàng thật sự đi mất, ta cũng không thiết sống nữa.”

“Nương tử, nàng nhẫn tâm bỏ lại ta và các con sao?”

“Nương tử, nàng mau tỉnh dậy đi, ta thật sự không thể mất nàng.”

Bên tai nghe thấy những âm thanh này, cả người Thời Khanh Lạc hoảng hốt, đầu óc hỗn loạn cũng trở nên minh mẫn rất nhiều.

Đúng vậy, nàng còn trượng phu và các con, nếu nàng trở về thân xác của mình, bọn họ biết làm sao đây?

Nàng cũng rất nhớ tiểu tướng công và hai đứa con!

Càng nghĩ, ý nghĩ trong lòng càng sâu, vì thế nàng rụt tay về, trước mắt bỗng tối sầm rồi không còn biết gì.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Thời Khanh Lạc mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy có người đang nắm tay nàng, hai mắt đỏ ngầu cả người tiều tụy, chưa bao giờ thấy tiểu tướng công sa sút như thế này.

Thời Khanh Lạc muốn vươn tay sờ vào khuôn mặt râu ria xồm xoàm của tiểu tướng công, nhưng lại phát hiện bản thân không có sức.

Tiêu Hàn Tranh rất nhạy cảm, ngay khi Thời Khanh Lạc mở mắt và khẽ cử động tay, hắn liền nhận ra.

Sau đó, từ đôi mắt đến khuôn mặt đều hiện lên sự vui mừng kinh ngạc: “Nương tử, nàng tỉnh rồi!”

Thời Khanh Lạc nhìn dáng vẻ của hắn, thâm tâm vừa đau lòng vừa chua xót khó tả.

Nếu nàng còn không trở về, chẳng biết tiểu tướng công sẽ ra sao nữa.

Nàng yếu ớt mở miệng: “Ta không sao.”

Rồi vành mắt cũng đỏ ửng, vừa làm nũng cũng vừa tủi thân: “Tranh Tranh, ta cũng rất nhớ chàng và các con!”

Tiêu Hàn Tranh không kiềm lòng được, ôm Thời Khanh Lạc thật chặt trong lồng ngực.

“Nương tử, ta rất sợ nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại.”

Đời trước hắn bi thảm như vậy nhưng chưa từng thấy sợ hãi, lúc tiểu thê tử hôn mê trong lòng hắn lại hoảng sợ không thôi.

Thời Khanh Lạc không có sức vươn tay, nghiêng đầu hôn lên mặt hắn: “Ta cũng sợ sẽ không gặp được các ngươi nữa.”

Nàng hỏi: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc