XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Trác Chính cười khổ: “Vừa rồi phu nhân căn dặn, bảo ta đến huyện nha đưa đồ cho Tiêu đại nhân, ta đã chậm trễ nhiều thời gian rồi, nếu giờ còn chưa đi ta không biết phải ăn nói làm sao.”

Nhìn thấy nụ cười gượng gạo bất đắc dĩ của Trác Chính, Lương Minh Mẫn không khỏi có hơi đau lòng.

Nhưng đồng thời lại rất vui vẻ, vì cuối cùng ở huyện thành này cũng có một người không đứng về phía của tiện nhân Thời Khanh Lạc.

Không hổ là nam nhân được nàng ta coi trọng.

Nàng ta suy nghĩ rồi nói: “Phu nhân của Huyện lệnh cũng ngang ngược quá.”

“Nếu đã vậy, ta cũng không giữ chàng nữa, hôm khác ta sẽ tự tới cửa bái phỏng, cảm tạ ơn của chàng.”

Nàng ta biết Trác Chính trọ tại khách điếm nào, ngày mai sẽ chuẩn bị đi tìm hắn.

Nếu hôm nay cứ dây dưa, cũng khá là đột ngột, e sẽ dọa hắn ta sợ.

Thôi thì cứ từ từ, để hắn ta ngoan ngoãn cam tâm tình nguyện vâng lời nàng ta.

Đối với trò tiêu khiển chinh phục nam nhân này, nàng ta có rất nhiều kiên nhẫn.

Vốn dĩ muốn ra tay với Tiêu Hàn Tranh nhưng đã bị hứng thú đối với Trác Chính thay thế.

Đợi nàng ta chiếm được trái tim của Trác Chính rồi tính tiếp.

Suy cho cùng, không những ngoại hình của hắn ta phù hợp với sở thích của nàng ta, mà còn xuất hiện khi nàng ta gục ngã và bất lực nhất, giải cứu và soi sáng trái tim nàng ta.

Nếu để hắn ta biết nàng ta cũng có ý với Tiêu Hàn Tranh, chỉ sợ hắn ta sẽ không vui.

Cho nên, trước tiên phải giữ được Trác Chính trong tay, sau đó sẽ đưa Tiêu Hàn Tranh đến hậu viện của nàng ta sau.

Lý do khiến nàng ta không từ bỏ Tiêu Hàn Tranh, là vì dung mạo và khí chất của người này đều khiến nàng ta yêu thích, hắn cũng là nam nhân tuấn mỹ nhất mà nàng từng gặp.

Sự bảo vệ của Tiêu Hàn Tranh đối với Thời Khanh Lạc, càng khiến nàng ta thấy ghen tị.

Nàng ta muốn chiếm được nam nhân này, tương lai người được bảo vệ sẽ là nàng ta.

Trác Chính không biết tâm tư chân giẫm hai thuyền của Lương Minh Mẫn, nên tiếp tục diễn: “Chuyện trước đó, Quận chúa đừng để trong lòng, ta không cần cô nương phải báo đáp.”

Hắn ta lại nói: “Cô nương về viện nghỉ ngơi đi, ta cáo từ trước!”

Lương Minh Mẫn thấy Trác Chính hơn hẳn những kẻ được nàng ta bao nuôi, vừa ngọt ngào vừa quan tâm, càng thêm thích thú: “Được, hôm khác gặp lại!”

Trác Chính không lưu luyến gì, gật đầu: “Hôm khác gặp!”

Sau đó liền xoay người rời đi.

Điều này càng làm cho Lương Minh Mẫn xem trọng nhìn theo, đã biết thân phận của nàng ta mà vừa rồi vẫn giữ nguyên thái độ, quả là hiếm có.

Càng chứng minh hắn ta đơn thuần chỉ muốn cứu nàng ta, chứ không phải vì thân phận của nàng ta.

Vừa rồi khi Lương Minh Mẫn đến cửa viện, đã chỉ thị bọn thị vệ đưa bọn nam nhân xấu xa kia vào.

Lúc này nhìn Trác Chính rời đi, mãi đến khi chẳng còn thấy bóng dáng nữa, nàng ta mới xoay người đi vào viện.

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt đã không còn: “Dùng hình phạt tàn khốc nhất với những kẻ này cho ta, tìm cho ra thân phận của bọn chúng.”

Nàng ta lại nheo mắt: “Sau đó thiến hết tất cả bọn chúng!”

“Dạ!” Thị vệ không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn biết một chuyện, mấy người vừa bị đưa vào sẽ rất thảm.



Rất nhanh, trong viện phát ra từng tiếng kêu la thảm thiết của nam nhân.

Bọn thị vệ nghiêm hình tra khảo, thẩm vấn thân phận của bọn người xấu này.

Lương Minh Mẫn nghe nói những người này là một bang phỉ tặc, hôm nay vô tình đụng phải nàng ta, đúng là ghê tởm.

Lúc này, mấy tên ám vệ vốn đi theo bảo vệ Lương Minh Mẫn cũng đã trở về.

Vừa vào cửa liền quỳ xuống đất, xin nàng ta tha tội.

Ban đầu bọn họ đi theo Quận chúa, ai ngờ có một đám tang đột nhiên chặn đường bọn họ.

Trì hoãn một lúc, bọn họ lại không thấy Quận chúa đâu nên rất hốt hoảng.


Cuối cùng tra được Quận chúa đã được người ta đưa về viện, lúc này mới vội vàng gấp quay về.

Giờ đây Lương Minh Mẫn không còn bao nhiêu người để dùng, mặc dù muốn g.i.ế.c hết những tên này nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

“Cho các ngươi cơ hội lập công chuộc tội.”

“Ta đã viết thư cho phụ vương, bảo người phái một đội tới để diệt phỉ.”

Nàng hung tợn nói: “Bây giờ các ngươi hãy đến sơn trại kia quan sát, rồi đợi tập hợp với đội ngũ mà phụ vương phái tới, sau đó tàn sát hết bọn tặc phỉ kia.”

“Còn người nhà của tên nam nhân xấu xa đó, ta muốn các ngươi g.i.ế.c sạch không chừa một ai. “

Đám ám vệ đều nhẹ nhàng thở ra, lập tức cung kính gật đầu: “Dạ!”

Sau đó không nghỉ một lúc nào, thẳng tiến đến sơn trại nơi mà các thị vệ đã thẩm vấn ra được.

Rất nhanh, chuyện xảy ra giữa Lương Minh Mẫn và Trác Chính đã truyền đến chỗ của Tiêu Hàn Tranh.

Hắn đã huấn luyện được một số ám vệ rất giỏi về việc tra xét và theo dõi, cho nên đã biết được toàn bộ quá trình Lương Minh Mẫn gặp tặc phỉ, Trác Chính đến cứu người, rồi đưa nàng ta trở về.

Cũng chính bọn họ thiết kế để ám vệ của Lương Minh Mẫn bị giữ chân và làm lạc mất nàng ta.

Sắp xếp những tên tặc phỉ kia đi con đường đó, để “Tình cờ” gặp được Lương Minh Mẫn.

Đương nhiên đây đều là suy tính của Tiêu Hàn Tranh.

Sau khi biết nàng ta nữ cải nam trang ra ngoài, Tiêu Hàn Tranh lập tức biết kế hoạch trước đó có thể thực hiện được.

Hắn cố ý sai người giả làm người qua đường, khi bọn tặc phỉ đi ngang thì giả vờ nói, bên ngõ nhỏ có một thương đội rất lớn, vô tình nhìn thấy trước n.g.ự.c của người đi đầu có một xấp ngân phiếu rất dày.

Điều này đương nhiên thu hút sự chú ý của những kẻ đi tìm “Dê béo”, sau đó thay đổi lộ trình ban đầu.

Bên chỗ Lương Minh Mẫn vẫn luôn có người theo dõi, cho nên nhất cử nhất động của nàng ta đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Trác Chính đột nhiên bị Thời Khanh Lạc phái đi đưa xà phòng thơm cho Tiêu Hàn Tranh, tất nhiên cũng là do ám vệ bí mật báo cho Thời Khanh Lạc biết.

Cho nên mọi chuyện đều không phải là ngẫu nhiên, tất cả đều do Tiêu Hàn Tranh tính toán sắp xếp, bản thân hắn sẽ không bị lộ.

Quả nhiên, kế hoạch diễn ra vô cùng suôn sẻ, Lương Minh Mẫn và Trác Chính cũng không nghi ngờ gì, cả hai đều cho rằng đó là sự trùng hợp.

Thời Khanh Lạc nghe ám vệ bẩm báo xong, thì cho bọn họ lui xuống.

Ánh mắt nàng lấp lánh nhìn Tiêu Hàn Tranh: “Tranh ca, chàng đúng là tài thật, tất cả đều nằm trong tính toán của chàng.”

Tiểu tướng công dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, thật sự là một mưu kế rất hay.

Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: “Đa tạ nương tử khích lệ!”

Bình luận

Truyện đang đọc