XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sau đó dốc tất cả sức lực của bản thân, bà ấy không hề chỉ chạy về một hướng, mà là không ngừng thay đổi phương hướng, nhanh chóng tiến vào trong núi sâu.

Bà ấy không ngừng cứ chạy mãi chạy mãi.

Lúc này tất cả tiềm lực của con người cũng bị kích thích ra hết.

Không biết bà đã chạy bao lâu, hai chân nặng như rót chì không thể nào chạy nổi, bà ấy tìm một mảnh đất trống thả Nghệ vương xuống.

Bản thân cũng kiệt sức ngồi bên cạnh, không ngừng thở dốc.

Mà đúng lúc này, Lương Vũ Lâm đang hôn mê cũng chậm rãi mở to mắt.

Vừa nãy ông đã có chút ý thức, mũi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, cảm giác vẫn luôn xóc nảy, ông đoán có người đang cõng mình chạy

Chỉ là ông thật sự bị thương rất nặng, muốn tỉnh lại nhưng mãi vẫn không được.

Cuối cùng mãi mới thoát khỏi trạng thái hôn mê mở to mắt.

Vừa xoay đầu đã nhìn sắc mặt Tiêu mẫu đỏ bừng, đang thở hồng hộc.

Ông dần dần lấy lại ý thức, cũng nhớ ra chuyện lúc trước, hiểu rõ là Tiêu mẫu đã cứu mình.

Người vừa nãy vẫn luôn cõng ông cũng chính là bà ấy.

Giọng ông khản đặc nói: “Chúng ta đang ở đâu đây?”

Tiêu mẫu nghe thấy giọng nói thì hoảng sợ, quay đầu thấy Nghệ vương đã tỉnh lại, nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng không còn thấy sợ hãi và căng thẳng như lúc nãy nữa.

Bà ấy nhìn bốn phía, hơi ngơ ngác lắc đầu: “Ta cũng không biết đây là đâu.”

Lúc trước bà ấy sợ những tử sĩ kia sẽ đuổi theo, cho nên chạy lung tung không có kết cấu, có lẽ như vậy đối phương cũng sẽ khó phán đoán hơn.

Bởi vì thời gian quá gấp cho nên bà ấy cũng không kịp làm ký hiệu.

Bà ấy thật sự không biết chỗ này là chỗ nào: “Có cảm giác giống núi sâu.”

Lương Vũ Lâm cũng hiểu, lúc trước bà ấy cõng ông không chú ý phương hướng nên mới chạy đến chỗ này.

Ông bình tĩnh nói: “Ngươi kể lại chuyện ban nãy với ta đi.”

Lúc trước thị vệ của ông kéo chân tử sĩ, ông cưỡi ngựa chạy thoát khỏi vòng vây.

Ai biết khi sắp sửa đến huyện thành thì lại gặp phải đợt sóng phục kích thứ hai. Ông bị ép phải đổi hướng, chạy trốn đến ngọn núi này.

Ai mà biết lại bị thần tiễn thủ b.ắ.n trúng phía sau lưng.

Ông đến dưới chân núi, chỉ có thể bỏ lại ngựa liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng chạy lên trên núi, chỉ vì cầu một con đường sống.

Thật ra ông cũng không ôm hy vọng lớn lắm.

Hiển nhiên lần này Cẩm vương đã bỏ cả vốn lẫn gốc, muốn đưa ông vào chỗ chết.

Chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, người phái ra g.i.ế.c ông cũng là tinh nhuệ trong số các tử sĩ.

Nhìn bộ dạng trông có vẻ giống một nhánh tử sĩ Long Vệ mạnh nhất hoàng gia mà khi phụ hoàng ông còn tại vị nắm giữ.

Ông chỉ cảm thấy châm chọc, bảo sao mẫu hậu lại muốn sau này tuyệt đối không được an táng chung với tiên hoàng.

Lại còn chưa từng đến tế bái lấy một lần, nói là mắt không thấy tâm không phiền.

Cũng là vì chỉ cần nhìn thấy bài vị của tiên hoàng là sẽ thấy chán ghét.

Huynh đệ bọn họ cũng không cảm thấy chuyện này có gì lạ, những cực khổ và nguy hiểm mà năm đó mẫu tử ba người gặp phải đều do tiên hoàng phóng túng tạo thành.

Nếu không phải vì còn có đạo hiếu, thì thật ra huynh đệ bọn họ cũng không muốn đi tế bái tiên hoàng.

Người của hoàng huynh điều tra được, vị quý phi mà tiên hoàng sủng ái nhất nuôi không ít trai lơ ở Cẩm vương phủ.

Ông cực kỳ hy vọng phụ hoàng ở dưới kia có thể biết được, sau đó lại tức c.h.ế.t thêm một lần.

Tiêu mẫu chờ đến khi không còn thở dốc nữa rồi mới kể đại khái chuyện đã xảy ra trước đó với Nghệ vương.



Sau khi Lương Vũ Lâm nghe xong, lại lần nữa chắc chắn là nhánh Long Vệ kia đang đuổi g.i.ế.c ông.

Ông gắng sức ngồi dậy, ôm quyền nói với Tiêu mẫu: “Đa tạ ơn cứu mạng của phu nhân, chỉ cần chúng ta có thể sống sót rời khỏi nơi này, ta nhất định sẽ báo đáp.”

Tiêu mẫu xua tay: “Không cần, nếu đã gặp, đương nhiên chúng ta không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.”

Bà ấy hơi lo lắng nói: “Không biết chúng ta đã thoát khỏi sự truy kích của những người đó chưa nữa.”

Không biết nữ nhi với mấy tên ám vệ kia ra sao rồi nữa.

Lương Vũ Lâm nhìn thấy bộ dạng lo lắng của bà ấy, trấn an nói: “Có lẽ là đã cắt đuôi được rồi, nếu không thì đã đuổi theo chúng ta rồi.”

"Nhưng chúng ta cũng không thể ở lại nơi này lâu được, nghỉ ngơi một lúc rồi đổi chỗ khác thôi.”

Ông cảm thấy vết thương trên lưng không còn quá đau nữa, toàn thân cũng có chút ít sức lực.

Trong lòng kinh ngạc cảm thán hiệu quả của dược của Tiêu Hàn Tranh quá tốt, không hổ là đồ đệ của thần y.

Tiêu mẫu gật đầu: “Được!”

Trước giờ bà ấy đều không thích tự chủ trương, cho nên Nghệ vương tỉnh lại cũng khiến bà ấy có được chút cảm giác an toàn.

Hai người nghỉ ngơi xong, Tiêu mẫu phải tiếp tục cõng Nghệ vương đi tiếp.

Trước đó Nghệ vương mất m.á.u quá nhiều, vết thương cũng nghiêm trọng, nếu thật sự muốn tự đi thì thật sự không đi được mấy bước.

Nên Tiêu mẫu chỉ có thể cõng đi tiếp.

Vừa nãy hôn mê nên không có cảm giác.

Hiện tại Lương Vũ Lâm đã cảm nhận được mùi hương dịu dang dưới người vẫn luôn quanh quẩn trên chóp mũi.

Tuy người đang cõng ông không cao to, nhưng lại rất kiên nghị và quả cảm.

Dựa trên người bà ấy rất thơm rất mềm, tai ông không khỏi ửng đỏ.

Ông đã sống nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy với nữ nhân.

Vì để không xấu hổ, ông chủ động tìm đề tài: “Sao các ngươi lại đến đây thế?”

Thật ra Tiêu mẫu cũng thấy ngượng ngùng và xấu hổ, bà ấy còn chưa từng trai đơn gái chiếc với ai như vậy bao giờ.

Nghe thấy Nghệ vương nói, bà ấy trả lời: “Ta với nữ nhi đến đây để hái nấm, lúc xuống núi phát hiện ra trái mâm xôi dại nên muốn đi hái, vậy nên mới nhìn thấy ngài bị thương cách đó không xa.”

"Cũng nhờ vận may của ngài tốt, vừa hay ở gần bụi mâm xôi dại kia, nếu không thì chúng ta cũng không phát hiện ra ngươi.”

Lương Vũ Lâm bật cười: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy vận may của ta không tệ.”

Nếu không phải gặp được mấy người Tiêu mẫu, thì chắc chắn hôm nay ông không chạy thoát.

Nhưng ông vẫn thấy hơi bất ngờ, lần này Lương Vũ Thuân lại tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ hiện tại đã muốn lật mặt với hoàng huynh rồi sao?

Ông vừa tự hỏi vừa nói chuyện với Tiêu mẫu.

Bởi vậy nên Tiêu mẫu cũng dần dần thả lỏng.

Hai người lại đi thêm nửa canh giờ, cảm thấy những người kia thật sự không đuổi theo nữa, Tiêu mẫu mới lại thả Nghệ vương xuống, để ông dựa trên một thân cây đại thụ.

Lúc này mới nói với Nghệ vương: “Có lẽ bên kia có nguồn nước, ta qua đó tìm chút nước cho ngài uống.”

"Chắc ngài cũng đói bụng rồi, ta đi kiếm gì đấy cho ngài ăn.”

Nghệ vương gật đầu: “Làm phiền ngươi.”

Tiêu mẫu nghĩ rồi rút một con d.a.o găm dưới giày ra cho Nghệ vương: “Ngài cầm cái này để phòng thân đi.”

Đây là do con dâu dạy, người trong nhà đều có giày chuyên dùng để thoáng khí đi vào mùa hè.

Nếu ra khỏi huyện thành thì sẽ đi một đôi giày đặc chế có giấu d.a.o găm, nếu có gặp nguy hiểm thì có thể lấy ra dùng.

Thật sự là Bắc Cương này rất nguy hiểm, ai biết được hôm nào đấy ra ngoài lại gặp nạn đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc