XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sau khi nhi tử của tộc trưởng rời đi, Tiêu Hàn Tranh mang bức thư đến xưởng đường.

Tiểu tức phụ đang sắp xếp chuyển hàng ở bên đó.

Khi Tiêu Hàn Tranh bước vào, Thời Khanh Lạc vừa thu xếp xong chuyến hàng cho ngày hôm nay.

Nàng rót cho Tiêu Hàn Tranh một tách trà thảo mộc: "Sao huynh lại ở đây? Ta vừa định quay về."

Tiêu Hàn Tranh nhấp một ngụm, thuận tay lấy bức thư từ trong n.g.ự.c đưa cho nàng: "Người nhà cũ gửi thư tới.”

Thời Khanh Lạc ngay lập tức có hứng thú, cầm lấy bức thư xé nó ra đọc.

Đọc xong, nụ cười trên mặt không nhịn được: “Lão Tiêu, không nhìn ra nha, uy lực của đám cực phẩm nhà cũ của huynh đúng không nhỏ!”

Bức thư do Tiêu Đại Lang viết có chín tờ.

Không chỉ viết tình hình gần đây của bọn họ ở kinh thành,, mà còn cả cách Tiêu lão thái lão trừng trị Cát Xuân Như.

Trước đó Tiêu Hàn Tranh chưa đọc thư, nghe Thời Khanh Lạc nói như vậy, tiếp nhận bức thư, đọc thử.

Trong mắt hắn cũng có ý cười: “Chỉ cần có lợi ích, sức chiến đấu của bọn họ sẽ rất mạnh mẽ.”

Thời Khanh Lạc mỉm cười: “Không tệ, ta muốn loại tinh thần lực mạnh mẽ không thể đánh c.h.ế.t này.”

Quả nhiên nàng phái những “cực phẩm” của Tiêu gia đến kinh thành làm quà tặng cho hai cặn bã là quyết định chính xác.

Từ lá thư nàng có thể thấy được gần đây phủ tướng quân rất hỗn loạn.

Tiêu Hán Tranh tò mò hỏi: “Trên thư nhờ nàng giúp đỡ, nàng sẽ giúp sao?”

Cuối thư, đúng như hắn dự đoán, đám người cực phẩm nhà cũ Tiêu gia gặp phải vài vấn đề mà họ không giải quyết được.

Lão thái thái muốn quản gia, lấy chữ hiếu đè nặng phu thê phụ thân cặn bã kia.

Nữ nhân kia lại không đồng ý cho nên Tiêu lão thái chạy ra ngoài cửa phủ tướng quân khóc lóc, sau cùng được dỗ dành trở về.

Mấy ngày sau, nữ nhân kia thực sự trao quyền quản gia cho Tiêu lão thái.

Nhưng vấn đề là, trong kho không có nhiều đồ đạc và tiền bạc.

Tiêu lão thái và những người Tiêu gia nghi ngờ chính tên phụ thân cặn bã và nữ nhân kia đã chuyển đồ và tiền đi chỗ khác.

Nhưng hai người này không chịu thừa nhận, mỗi ngày đám người lão thái thái đều khóc than.



Chuyện này làm cho lão thái thái khó chịu, quản gia lại không có bao nhiêu tiền, mấu chút chính là chi tiêu trong phủ lớn, nữ nhân kia còn sắp xếp mỗi ngày quản sự đều đến tìm bà ta đòi tiền

Lão thái thái nhìn tiền trong nhà khó càng dùng càng út, sắp thu không đủ chi rồi, phụ thân cặn bã còn không bổ sung được, toàn phủ tướng quân đều bắt đầu tiết kiệm.

Đám người Tiêu lão thái lập tức nóng nảy.

Bọn họ đến đây là để quản gia và hưởng thụ, làm sao họ có thể tiết kiệm được.

Họ cũng cảm thấy nhi tử cặn bã có chút không thích hợp, sợ bị chỉnh.


Vì vậy, lập tức viết thư nhờ Thời Khanh Lạc giúp đỡ.

Thời Khanh Lạc cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là đưa ra chủ ý cho bọn họ rồi.”

“Lại nói, phụ thân cặn bã và nữ nhân kia thực sự có thủ đoạn.”

“Tiêu lão thái muốn quản gia, vậy để cho ba ta quản. Bà ta quản ngày càng ít tiền, bị bắt chi tiêu tiết kiệm, đó là lỗi bà ta.”

“Khi đó, quản sự cùng hạ nhân trong phủ tướng quân nhất định sẽ có ý kiến về đám người cực phẩm ở quê.”

“Đặc biệt là sau này tiền bạc không đủ để chi trả, nói không chừng phủ tướng quân còn phải vay tiền để sống."

“Chẳng những nữ nhân kia có tìm tìm được cái cái cớ thoát khỏi quan hệ, còn hố lão thái thái một phen."

Cho nên lúc trước nàng có nói với Tiêu lão thái, bọn họ đấu không lại nữ nhân kia.

Lúc trước Tiêu lão thái có thể không tin, nhưng hiện tại trải qua chuyện này, không tin cũng không được.

Từ lâu Tiêu Hàn Tranh đã biết tấm kế thủ đoạn của nữ nhân kia rất lợi hại, nếu đám lão thái thái lão tiếp tục như vậy, rất nhanh sẽ bị chơi đến bệnh, bị đôi nam nữ cặn bã kia đúng tình hợp lý đưa về.

Đám người lão thái thái vừa đi, đã để cho phủ tướng quân đi mượn tiền, đây là lúc quản gia tham bao nhiêu?

Bên ngoài cố ý truyền ra như vậy, không ít người sẽ đồng tình với phụ thân cặn bã, làm sao một nhà có thể đứng vững được nếu tồn tại mấy người cực phẩm như vậy.

Phụ thân cặn bã lại không ngừng tạo áp lực cho đám cực phẩm, tìm chỗ sai của mấy người Tiêu đại lang, tìm mọi cách để đuổi bọn họ về.

“Nàng tính làm như thế nào?”

Thời Khanh Lạc chớp mắt nhìn hắn: “Ta đảo đảm nam tiện nữ ti kia sẽ tự lấy đá đập chân.”

“Chẳng qua vì phòng ngừa, chắc sau này phụ thân cặn bã của huynh nhất định sẽ không để cho đám người Tiêu lão thái ra ngoài khóc lóc làm loạn, ta còn muốn dạy cho bọn họ một chiêu phòng bị.”

“Đảm bảo cha huynh hận không thể làm c.h.ế.t đám người Tiêu lão thái, lại không dám hành động còn phải nghẹn uất trong lòng mà tiếp tục dỗ dành."

"Đợi đến khi ta viết xong bức thư liền cho huynh xem. "

Bình luận

Truyện đang đọc