XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Nói nàng ta bị Hề Duệ mắng mất hết thể diện, chỉ tiếc thân phận đối phương cao quý, nếu không tìm cách để cho đối phương khó chịu, xem như bù đắp lại.

Trong lòng nàng ta biết, thân phận Hề Duệ cao quý, không phải người mà nhà nàng ta có thể chọc nổi.

Nàng ta hoàn toàn không có cơ hội trả thù Hề Duệ.

Lại nghĩ đến lời Đồ Ngọc Kiều nói trước đó, Hề Duệ độc miệng với các nàng như vậy, nhưng lại tự gắp thức ăn cho Tiêu Bạch Lê, hoàn toàn là hai thái cực.

TRước đó còn mắng các nàng, cũng là vì hả giận cho Tiêu Bạch Lê, dù sao lúc đó nàng ta chỉ thay mặt khuê mật để cho Tiêu Bạch Lê nói xin lỗi.

Lúc này nàng ta càng nghĩ càng khó chịu, nếu không phải Tiêu Bạch Lê, sao nàng ta lại bị Hề Duệ đối xử đối xử như vậy. Nếu không thể để cho Hề Duệ khó chịu, vậy cứ để cho tên đầu sỏ Tiêu Bạch Lê khó chịu đi.

Chỉ cần đẩy Tiêu Bạch Lê xuống ao này, đến lúc đó nữ nhân này toàn thân ướt đẫm, bị đám dân đen xung quanh nhìn thấy, truyền về Bắc Thành, cũng sẽ bị mất mặt đến chết.

Nói không chừng còn có dân đen nhảy xuống cứu Tiêu Bạch Lê, đến lúc đó có tiếp xúc da thịt, nàng ta có thể giúp cho Tiêu Bạch Lê tìm được một "Cõi về tốt."

Càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này hay.

Vì vậy sau khi được Đồ Ngọc Kiều buông ra, đột nhiên giả bộ trợt chân một cái, cả người cả về phía Tiêu Bạch Lê.

Lúc này nàng ta vừa vặn đứng bên trái phía sau Tiêu Bạch Lê, hai tay đẩy về phía lưng Tiêu Bạch Lê.

Tiêu Bạch Lê vẫn luôn phòng bị, trước tiên suy đoán huynh muội Đồ gia lại muốn gây chuyện gì đó rồi.

Lúc này phát hiện tiểu thư bên cạnh kia làm bộ trượt chân muốn đẩy mình.

Nàng phản ứng rất nhanh, dời mấy bước qua bên cạnh, đúng lúc tránh đi bàn tay của đối phương.

Mà vị tiểu thư kia không đẩy được Tiêu Bạch Lê, còn bị nhào hụt, bởi vì theo quán tính nàng ta không thu được, tự mình ùm một tiếng rơi xuống ao.

Đồ Ngọc Kiều vẫn luôn căng thẳng quan sát.

Vốn dĩ tưởng Tiêu Bạch Lê sẽ bị rơi xuống nước, còn đang âm thâm vui mừng, nhưng không ngờ thứ ngu xuẩn kia lại tự mình hại mình rơi xuống.

Đồ Lập Hoan cũng đang chuẩn bị nhảy xuống cứu người, nhưng sau khi thấy người bị rơi xuống không phải Tiêu Bạch Lê, gã thu chân lại.

Vừa chuẩn bị lui về phía sau, nhưng không biết ai ở phía sau đẩy gã ta một cái, gã không phòng bị, đột nhiên cũng rơi xuống ao.

Lúc này bởi vì vị tiểu thư kia rơi xuống nước, cho nên bên cạnh ao đầy người.

Hề Duệ đẩy người xuống ao xong, lập tức đối vị trí, lẫn trong đám người.

Đám người Hề Duệ đến, hắn ta vẫn luôn nhìn chằm chằm.

Phát hiện sau khi nữ nhân kia rơi xuống nước, vốn dĩ Đồ Lập Hoan muốn nhảy xuống cứu đột nhiên dừng lại.

Hắn ta lại không ngốc, một chút đã đoán được mục đích của Đồ Lập Hoan, đây là muốn hại Bạch Lê!

Vì vật thừa dịp nhiều người chen lấn lại đây vây xem, cũng chạy đến dẩy Đồ Lập Hoan xuống nước.

Tiếp đó hắn ta cố ý hô to: "Đồ công tử xuống nước cứu người."

"Đồ công tử anh dũng!"

Tất nhiên hắn ta phải tác thành ý nguyện muốn nhảy xuống nước của Đồ Lập Hoan đúng không?

Quả nhiên Hề Duệ mới hô như vậy, vốn dĩ Đồ Lập Hoan muốn leo lên bờ, chỉ có thể bị buộc xoay người lại bơi về phía vị tiểu thư rơi xuống nước ia.

Gã không thể nói bị người đẩy xuống được.

Nhà gã và nhà Lô tiểu thư có giao hảo, hôm nay gã cũng bị rơi xuống nước, nếu như không cứu người, chẳng những bị những người vây xem khiển trách, trở về sẽ bị Lô gia ghi hận.

Bực bội bơi qua, kéo Lô tiểu thư đã chìm vào trong nước kia.

Vị tiểu thư kia tưởng mình sẽ chết, lúc này có người cứu, không tự chủ ôm chặt lấy gã.

Đồ Lập Hoan không có cách nào đẩy người ra, vì vậy chỉ có thể ôm người trồi lên khỏi mặt nước hô hấp, lại bơi về phía bờ.

Bằng hữu của gã thấy vậy, cũng rối rít kéo hai người lên.

Sau khi vị tiểu thư kia lên bờ, không ngừng ho khan sặc nước, cũng không buông tay Đồ Lập Hoan ra.

Nàng ta thật sự bị hoảng sợ.

Hề Duệ thấy vậy lại cố ý hô to: "Thì ra Đồ công tử và vị tiểu thư này là một đôi nha, tình cảm của hai người thật tốt, khó trách sẽ nhảy xuống cứu người."



Đồ Lập Hoan ngẩn đầu nhìn thấy Hề Duệ cười trên đau khổ của người khác, trầm mặc nói: "Hề công tử , mời công tử ăn nói cẩn thận, ta và Lô tiểu thư trong sạch."

Hề Duệ nhướng mày: "Các ngươi trong sạch? Mới vừa rồi ở trong nước ôm kéo không nói, sau khi lên bờ còn ôm nữa, các ngươi thật trong sạch nha."

"Bây giờ vị Lô tiểu thư này bị ngươi ôm sờ, ngươi sẽ không chơi xấu không định chịu trách nhiệm chứ?"

"Trong sạch của người ta đều bị ngươi phá hủy rồi."

Người ở chỗ này nghe được lời Hề Duệ cũng cảm thấy vị công tử này ên phụ trách vị tiểu thư này.

"Đúng vậy, các người ở trong nước đều tiếp xúc thân mật, sao công tử lại không muốn có trách nhiệm với vị tiểu thư này."

"Công tử phủ nhận như vậy thật lá quá đáng, ngươi vừa ôm vừa sờ người ta."

Mọi người lập tức khiển trách Đồ Lập Hoan, ý chính là gã nên phụ trách sự trong sạch của vị tiểu thư này.


Đồ Lập Hoan thiếu chút nữa muốn phun ra một ngụm máu.

Sau đó muốn kéo cái tay đang bị Lô tiểu thư đang ôm ra.

Ai ngờ đến Lô tiểu thư lại trực tiếp nhào vào lòng gã: "Hu hu, Đồ công tử, ta sợ."

Nàng ta vẫn luôn ái mộ Hề Duệ chẳng qua Đồ gia cũng không có ý đó, nhà nàng ta lại định hôn cho nàng ta, nàng ta còn khó chịu một trận.

Mới vừa rồi trong lúc bất lực tưởng như c.h.ế.t chìm, lại là Đồ Lập Hoan đến cứu nàng ta.

Lúc đầu Lô tiểu thư thật sự bị hù dọa, lúc này mới không chịu buông tay Đồ Lập Hoan ra.

Nhưng bây giờ nghe được lời của Hề Duệ, nàng ta sinh ra tâm tư khác.

Sau khi nàng ta rơi xuống nước, có tiếp xúc da thịt với Đồ Lập Hoan, trong sạch cũng đã mất.

Sau khi trở về danh tiếng của nàng ta cũng bị mất.

Mấu chốt chính là gia thế của vị hôn phu nàng ta không bằng Đồ gia, bộ dạng còn kém xe Đồ Lập Hoan.

Cộng thêm Đồ Lập Hoan vẫn luôn là người nàng ta ái mộ, lúc này nàng ta không nhịn được muốn nắm lấy cơ hội.

Dù sao bọn họ cũng không phải cố ý như vậy, dù nàng ta để cho người ta đi từ hôn, nhà của vị hôn phu cũng sẽ không nói gì.

Nàng ta muốn gả cho Đồ Lập Hoan.

Lô tiểu thư thừa dịp Đồ Lập Hoan bất ngờ không kịp đề phòng, nhào vào lòng gã khóc lóc, càng làm cho hai người có mối quan hệ không rõ ràng.

Sau khi Hề Duệ dùng xong cơm chay, người của hắn ta cũng đã điều tra xong mấy thân phận của mấy người đi theo huynh muội Đồ Lập Hoan.

Thấy một màn này, hắn ta lại cố ý nói: "Chật chật, khó trách Lô tiểu thư rơi xuống nước, Đồ công tử lại lo lắng nhảy xuống cứu người như vậy, thì ra quan hệ của các ngươi tốt như vậy nha!"

"Các ngươi ôm lâu như vậy, không biết vị hôn phu của Lô tiểu thư sẽ nghĩ như thế nào."

"Chẳng qua các ngươi đều đã như vậy rồi, chỉ sợ Lô tiểu thư phải từ hôn gả cho Đồ công tử rồi."

Hắn ta ôm quyền, trên mặt đầy vẻ chúc phúc: "Lúc này các ngươi đã có thể như nguyện ở cùng với nhau, người có tình cuối cùng đã trở thành quyến thuộc, chức mừng chúc mừng."

Hừ, Lô tiểu thư gì đó muốn đẩy Bạch Lê, hắn ta thấy được.

Sẽ để cho đôi tiện nhân này ở cùng một chỗ, đỡ phải gieo họa cho người khác.

Những người khác nghe vậy cũng kinh ngạc.

"A, vị tiểu thư này đã đính hôn?"

"Ai nha, thì ra bọn họ có tư tình với nhau, cho nên mới không thể không dùng cách này để ở bên nhau?"

"Thật đúng là người có tình cuối cùng cùng thành quyền thuộc, chỉ đáng thương cho vị hôn phu của tiểu thư kia."

"Vì muốn ở bên nhau, ban ngày ban mặt, hai người này ngay trước mặt mọi người nhảy xuống nước ôm ấp như vậy, thật bại hoại."

Đồ Lập Hoan nghe được những lời này, hận không thể bóp c.h.ế.t Hề Duệ, tên khốn này nhất định là cố ý.

Vốn dĩ gã là người cứu người, nhưng bị Hề Duệ nói như vậy, giống như gã và Lô tiểu thư đã bàn bạc xong, cố ý làm như vậy.

Người ở chỗ này đều hiểu lầm nghe theo Hề Duệ, chuyện này nếu truyền về Bắc Thành, thanh danh của gã còn gì nữa?

Gã cưỡng ép đẩy Lô tiểu thư ở trong n.g.ự.c ra, Đồ Ngọc Kiều lập tức kéo Lô tiểu thư lại.

Bình luận

Truyện đang đọc