XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu Nguyên Thạch muốn chính là nàng ta mở miệng nói: “Ta đối với nàng tất nhiên là yên tâm, Nhị hoàng tử bên kia cũng sẽ không có chuyện gì.”

“Nàng cứ yên tâm làm đi.”

Ông ta lại nhấn mạnh: “Đừng làm bất cứ điều gì tổn hại đến huynh muội bọn nó.”

Thê tử nói thật dễ nghe, nhưng thực ra ông ta biết nàng ta không thích con của mình, cho nên lúc trước mới có thể xúi giục ông ta cắt đứt quan hệ.

Lần này muốn thu phục phu thê đại nhi tử, tất nhiên ông ta không thể để cho thê tử làm chuyện có hại đến nữ nhi.

Về lý do tại sao lại để cho Cát Xuân Như làm chuyện này.

Cũng bởi vì dù thành công hay không, ông ta cũng có thể giao phó với Nhị hoàng tử.

Thành công, Nhị hoàng tử sẽ nhớ kỹ ông ta.

Không thành cũng là do thê tử ông ta vô năng.

Nếu làm nhi tử không hài lòng, cũng là do thê tử của ông ta, không liên quan đến ông ta.

Dù sao thê tử cùng đại nhi tử có ân oán sâu nặng, thêm một chuyện nữa cũng không thành vấn đề.

Không thể không nói mỗi bước đi Tiêu Nguyên Thạch đều là đa mưu túc trí, mỗi bước đi đều tính toán đến hậu quả.

Cát Xuân Như còn tưởng rằng trượng phu tín nhiệm mình, hơn nữa còn là vì giúp muội muội nàng ta, vì thế ôm lấy ông ta: “Chàng cứ yên tâm."

Vì muội muội, lần này lợi cho Tiêu Bạch Lê.

Nhưng chuyện bày mưu tính cớ này nếu thành công nhìn vào thì rất tốt cho Tiêu Bạch Lê, nhưng sau này thì không chắc.

Nàng ta nói: “Tướng quân, muội muội ta sắp gả cho phủ Nhị hoàng tử, để cho muội ấy có chỗ đứng vững chắc, ta cần chuẩn bị nhiều đồ cưới cho muội ấy một chút.”

Tiêu Nguyên Thạch cười nói: “Chỉ cần nàng vui vẻ là được."

Cát Xuân Như muốn chuẩn bị cái gì, ông ta cũng đã biết.

Tuy trong lòng rất khó chịu, nhưng đều phải nhẫn nhịn.

Cát Xuân Như nhân cơ hội nói: “Ta có thể lấy ôn tuyền thôn trang ở ngoại ô kinh thành làm của hồi môn cho muội muội được không?”

Kể từ khi Thời Khanh Lạc được Hoàng đế ban tặng ôn tuyền thôn trang, Hề Duệ cùng vài tên quần là áo lượt cũng hỏi thăm muốn mua ôn tuyền thôn trang, gần đây giá cả loại thôn trang này ở kinh thành đột nhiên tăng cao.

Hoàng đế ban cho Thời Khanh Lạc một tòa ôn tuyền thôn trang, nàng ta cũng muốn tặng cho muội muội một tòa.

Tiêu Nguyên Thạch nghe nói vậy, trong lòng thật sự rất khó chịu.

Lời nói của lão phu nhân không khỏi vang lên trong đầu: "Phu nhân của ngươi chính là muốn biến phủ tướng quân thành đồ của tỷ đệ các nàng, hoàn toàn trợ cấp cho Cát gia.”

Ông ta nhíu nhíu mày nói: “Không phải đã có một thôn trang ở ngoại thành làm đồ cưới rồi sao? Sao lại muốn nữa?”

Hiện tại ôn tuyền thôn trang có giá cao, vẫn chưa có dấu hiệu giảm, ông ta ngu ngốc mới có thể mang nó làm của hồi môn cho em vợ mình.



Hơn nữa cũng chỉ là em vợ, không phải nữ nhi của ông ta, sao lại phải trợ cấp nhiều như vậy.

Chuyện này làm cho ông ta có bất mãn với Cát Xuân Như.

Nàng ta nói: “Ta cũng chỉ muốn cho Xuân Di ở phủ Nhị hoàng tử có chút thể diện, còn có thể để muội ấy cùng Nhị hoàng tử đi thôn trang tắm ôn tuyền, vun đắp tình cảm.”

Lần này Tiêu Nguyên Thạch không nghe theo lời của nàng ta nữa: “Ôn tuyền thôn trang kia còn rất có ích với ta, không thể cho.”

Ông ta không nhịn được đập mạnh xuống bàn: “Xuân Như, gia cảnh nhà chúng ta cũng không phải quá vững chắc, nàng cho đệ đệ mình nhiều tiền bạc như vậy, lại cho muội muội mình nhiều hồi môn như vậy, trong nhà cũng đã không còn lại bao nhiêu rồi.”

“Đến đại nhi tử trong nhà thành thân, ta cũng không cho gì cả.”

“Vị tỷ phu như ta, đối với muội muội đệ đệ nàng cũng đã là cạn tình cạn nghĩa rồi.”

Ông ta lại đầy ẩn ý nói: “Ta hy vọng nàng cũng có thể vì gia đình này mà lo lắng như vậy.”

Trong lòng Cát Xuân Như cảm thấy khó chịu.

Trong nhà cũng đâu còn ai khác, nàng ya quan tâm đệ đệ muội muội của mình như vậy có gì là sai sao?

Chẳng lẽ Tiêu Nguyên Thạch muốn cầm đi bồi thường cho huynh muội Tiêu Hàn Tranh?

Nằm mơ đi, nàng ta không cho phép chuyện đó.

Hơn nữa tương lai nàng ta có thể sinh con hay không cũng là một vấn đề, đệ đệ muội muội của nàng ta mới chính là chỗ dựa vững chắc nhất, nàng ta cũng không muốn nghĩ nuôi con của ả Đào Liễu kia.

Nhưng nhìn vẻ mặt bất mãn của Tiêu Nguyên Thạch, nghĩ đến của hồi môn của muội muội toàn bộ đều là dùng tiền bạc của phủ tướng quân.

Nàng ta cũng không dám giẫm lên điểm giới hạn của Tiêu Nguyên Thạch: “Vậy được rồi, sẽ không lấy ôn tuyền thôn trang làm của hồi môn nữa.”

Nhưng thái độ của nàng ta đối với Tiêu Nguyên Thạch cũng lãnh đạm đi không ít: “Buổi tối tướng quân vẫn nghỉ ở đây sao?”

Trước kia chỉ cần nàng ta như vậy, Tiêu Nguyên Thạch sẽ chủ động dỗ dành nàng ta, sau đó ở lại trong tiểu viện của nàng ta.

Nhưng bây giờ so với Liễu Như ôn nhu, quan tâm chăm sóc, ông ta cảm thấy thê tử của mình ngày càng tùy hứng.

Rốt cuộc nàng ta đưa nhiều đồ như vậy, ông ta không mắng đã tốt lắm rồi.

Ông ta buông Cát Xuân Như đứng dậy: “Ta còn có công vụ, bây giờ đến thư phòng xử lý, không ở lại nghỉ ngơi.”

Sau đó không đợi nàng ta nói thêm gì nữa, liền nhấc chân rời đi.

Cát Xuân Như điếng người, tên hỗn đản này thế mà không dỗ dành nàng ta cứ như vậy mà bỏ đi.

Không nhịn được, hất toàn bộ đồ xuống bàn.

Đặc biệt là không lâu sau đó, nghe nha hoàn báo lại, Tiêu Nguyên Thạch không đến thư phòng, mà là đến viện của Đào Liễu, nàng ta lại càng không nhịn được nữa, nhào lên trên giường bật khóc.

Trong lòng thầm hận, quyết định phải làm tốt chuyện Tiêu Nguyên Thạch đã nói, khiến cho Nhị hoàng tử coi trọng muội muội nàng ta.

Chờ muội muội đứng vững ở phủ Nhị hoàng tử, xem nàng ta thu thập tiện nhân Đào Liễu này như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc