XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Giờ đây con cái của Ngốc Ngốc đã lên tới hàng ngàn con, con nào cũng thường xuyên được uống nước từ linh tuyền, cho nên đều thông minh hơn những con ngỗng bình thường.

Nàng thường cho chúng ăn, nhìn chúng nó tách bầy ra đi tuần tra, cũng rất có cảm tình.

Cho nên không thể bỏ chúng lại, lần này về kinh đều mang theo hết.

Đến lúc đó sẽ chuẩn bị một nhà riêng để nuôi nấng, giờ thứ mà nàng không thiếu nhất chính là tiền.

Trước đó đã nhập cổ phần vào việc làm ăn của Lương Hữu Tiêu, Hề Duệ và Tịch Dung, tiền hoa hồng mỗi tháng rất khá.

Bản thân nàng ở Bắc Cương đã mua lại không ít cửa hàng, sân viện, thôn trang, với việc Bắc Cương ngày càng phát triển sung túc, nên đã kiếm được rất nhiều tiền.

Năm trước Lương Hữu Tiêu trở về, mang về rất nhiều vàng bạc châu báu từ hải ngoại, đổi được rất nhiều thứ từ vật tư mà nàng đã chuẩn bị, hắn ta cũng đã sai người đưa đến Bắc Thành cho nàng.

Cho nên bây giờ nàng có rất nhiều tiền, nàng hoài nghi bản thân có thể xếp vào hàng mười người giàu nhất Đại Lương cũng nên.

Ba người cha đều rất cưng chiều các con, cho nên chơi trong xe ngựa chán rồi, ba người cha liền ôm bọn nhỏ đi cưỡi ngựa.

Con đường xi măng từ Bắc Thành đến kinh thành đã được tu sữa xong, dọc theo đường đi cũng rất náo nhiệt.

Cứ cách một đoạn sẽ nhìn thấy nơi dừng chân ăn uống nghỉ ngơi, cũng có những người chuyên bán một số loại trái cây hoặc đồ dùng địa phương.

Thỉnh thoảng bọn nhỏ sẽ được cho xuống xe đi dạo, dọc đường chúng rất vui vẻ, cũng không còn cảm thấy ngao ngán vì hành trình dài.

Hơn hai mươi ngày sau, đoàn người đến kinh thành.

Cả nhà Tiêu Hàn Tranh đều ở Nghệ vương phủ, đây là do Nghệ vương hết sức yêu cầu.

Tuy ông rất cưng chiều con trai nhưng cũng yêu thương cặp long phượng không kém, một ngày không gặp liền thấy khó chịu.

Cả nhà Tiêu Hàn Tranh cũng không phản đối, dù sao người một nhà sống chung với nhau cũng đúng thôi.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Tiêu Hàn Tranh vào cung lĩnh chỉ tạ ơn.

Hoàng đế nhìn khí chất càng ngày càng trầm ổn, nội liễm mà nghiêm nghị của Tiêu Hàn Tranh, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa.

Tình hình ở Bắc Cương hiện tại là điều mà trước nay ngài không bao giờ nghĩ tới. Tuy cảm thấy Tiêu Hàn Tranh có thể làm ra chính tích, nhưng không ngờ hắn lại làm tốt tới như vậy.

Trước kia, thuế thu được từ Bắc Cương chẳng những không đến kinh thành, mà tiền nuôi quân và các chi phí trong quân đều do triều đình chi trả.

Sau khi Tiêu Hàn Tranh đến Bắc Cương, đã giải quyết cho ngài được mối tai họa lớn là Cẩm vương.

Lương Minh Vũ rất thông minh và thức thời, chẳng những chủ động thỉnh chỉ rút phiên vương, mà còn xin ngài thu hồi lại đất phong ở Bắc Cương.

Ngài uyển chuyển từ chối hai lần, sau đó liền đồng ý.

Cho nên tiền thuế thu được từ Bắc Cương hiện tại đều nộp cho triều đình, mỗi năm mỗi nhiều hơn, đã sắp đuổi kịp một số nơi ở Giang Nam.

“Cẩn Du, chính tích của ngươi ở Bắc Cương trẫm đều đã biết, trẫm rất hài lòng về ngươi.”

“Lần này điều ngươi tới Hộ bộ, chính vì muốn để ngươi phát huy hết tài năng của mình, ngươi có thể mặc sức mà làm.”

Hộ bộ thượng thư đã sắp đến tuổi về hưu, ngài điều Tiêu Hàn Tranh đến Hộ bộ giữ chức thị lang trước, sau khi làm ra chính tích, tương lai sẽ cho hắn đảm nhiệm chức Hộ bộ thượng thư.

Tiêu Hàn Tranh hành lễ với Hoàng đế: “Đa tạ hoàng thượng tín nhiệm, thần nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng!”

Quân thần lại hàn huyên một lúc lâu rồi Hoàng đế mới chịu để Tiêu Hàn Tranh rời đi.

Cũng bởi vậy mà mọi người đều biết Tiêu Hàn Tranh rất được Hoàng đế coi trọng, cũng rất trọng dụng hắn.

Thái hậu cũng cho gọi Khổng Nguyệt Lan đưa ba đứa nhỏ vào cung.

Nhìn ba đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu, thái hậu thích vô cùng.

Đặc biệt là con gái Gia Gia của Thời Khanh Lạc, cái miệng kia như được rót mật vậy.

Sau khi tổ mẫu con bé dạy cho cách hành lễ, đôi mắt nó long lanh linh động nhìn về phía Thái Hậu.

“Thái nãi nãi, người lớn lên thật là xinh đẹp.”

Thái hậu đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn giữ gìn rất tốt, giờ nhìn qua chỉ như một phụ nhân 40 tuổi thôi, trông rất duyên dáng sang trọng.



Lần đầu tiên bà nghe thấy người ta khen mình lớn lên xinh đẹp, bà cười ôm lấy bé con: “Miệng của tiểu bảo bối này thật ngọt.”

Nữ nhân mà, dù ở tuổi nào cũng rất thích được người ta khen là xinh đẹp.

Tiểu cô nương mới hơn ba tuổi nhưng không hề sợ người lạ, ngoan ngoãn để thái hậu ôm, dùng vẻ mặt chân thành nhất mà nói: “Gia Gia thấy thái nãi nãi rất xinh đẹp và tốt bụng, Gia Gia thích thái nãi nãi.”

Tiêu mẫu nhìn con bé như vậy, ý cười trong mắt càng sâu: “Đứa nhỏ này thích người xinh đẹp.”

Cháu gái bảo bối này của bà rất lanh lợi, cũng rất biết nịnh người khác.

Quả nhiên, thái hậu đối với đứa cháu cố không cùng huyết thống này yêu thích vô cùng, ôm không rời tay.

Tiêu Diệc Nhiên cũng rất thông minh, tuy không nói ngọt và nịnh người khác như muội muội, nhưng cậu bé lại rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Tiêu Diệc Nhiên hành lễ với thái hậu xong, nghiêm túc nói những lời chúc phúc, sau đó ngồi nghiêm chỉnh rất có phép tắc.


Thái hậu nhìn thấy mà buồn cười, cặp long phượng này đúng là làm người ta yêu thích.

Lương Hành Ngạn đã hơn một tuổi cũng rất thông minh, cũng thích học theo cháu trai cháu gái.

Lời nói vẫn chưa được mạch lạc và rõ ràng, nhưng có thể bước đi vững vàng.

Vì thế từ trong vòng tay của mẫu thân mà trườn xuống, nhào vào lòng thái hậu: “Con, con cũng thích hoàng, hoàng nãi nãi.”

Thái hậu lại ôm chái trai ruột bằng tay kia: “Hoàng nãi nãi cũng thích Ngạn Nhi.”

Đây là cháu trai nhỏ nhất của bà, là con trai của đứa con mà bà yêu thương nhất, tất nhiên cũng trở thành tâm can bảo bối của bà.

Ba đứa nhỏ tuy nghịch nhưng lại rất biết chừng mực, không khiến người ta chán ghét như những đứa trẻ nghịch ngợm khác, chỉ cảm thấy chúng thông minh đáng yêu thôi.

Chỉ không đến thời gian nửa canh giờ, ba đứa nhỏ đã trở thành con cháu được thái hậu yêu thích nhất.

Sau khi Hoàng đế và Nghệ vương tới, Tiêu Diệc Gia đã chủ động ăn vạ trong vòng tay của đại thúc Hoàng đế đẹp trai, khiến Lương Vũ Lâm nhìn thấy mà còn ghen tị.

Lương Vũ Lâm vẫy tay: “Gia Gia, tới đây với tổ phụ, đừng làm hoàng gia gia mệt.”

Cũng là lần đầu tiên Hoàng đế ôm trẻ con, thơm tho mềm mại, đúng là rất mới lạ.

Nhìn xuống tiểu cô nương đang nhìn mình với đôi mắt long lanh ngấn nước, khuôn mặt trẻ con đáng yêu núng na núng nính đang làm nũng, khiến ngài không thích không được.

Chẳng trách hoàng đệ lại thích trẻ con như vậy, nếu giống như Gia Gia thì ngài cũng rất thích.

Đáng tiếc các con, cháu trai và cháu gái chưa bao giờ thân cận và làm nũng với ngài như vậy.

Gia Gia là đứa bé rất nghe lời, nên nghe lời hoàng đệ mà leo xuống khỏi người Hoàng đế.

Còn làm ra vẻ xấu hổ với Hoàng đế, bóp bóp cánh tay của ngài: “Hoàng gia gia ôm Gia Gia thật vất vả.”

Hoàng đế ôm con bé vào lòng: “Không vất vả, Gia Gia lại đây, hoàng gia gia không thấy mệt.”

Sau đó liếc mắt nhìn đệ đệ một cái: “Đệ đúng là không biết điều.”

Ngài đang nếm trải mùi vị cưng chiều cháu gái, đã đủ đâu.

Lương Vũ Lâm nhìn hoàng huynh cướp cháu gái của mình, trợn mắt nói: “Gia Gia chính là cháu gái bảo bối của đệ.”

Con bé này quá lanh lợi, không hổ là cháu gái của ông, đủ mọi cách dỗ dành người ta. Không chỉ khiến mẫu hậu và hoàng huynh cười liên tục, khiến hoàng huynh yêu thích vô cùng.

Khi tổ chức gia yến, tiểu cô nương còn dùng đôi tay núc ních của mình gắp đồ ăn cho trưởng bối.

Quan trọng là con bé vẫn luôn chú ý xem mọi người thích ăn gì, cho nên toàn gắp đồ ăn mà mọi người thích.

Hoàng đế thấy thế không khỏi nói: “Nha đầu này quá thông minh, còn rất lễ phép nữa.”

Đương nhiên, con trai của Tiêu Hàn Tranh và hoàng đệ cũng rất thông minh lễ phép: “Hai tiểu tử này cũng không tệ.”

Không hổ là ba đứa trẻ được nuôi dạy chung, đều được dạy dỗ rất tốt.

Lương Vũ Lâm tự hào nói: “Đương nhiên, cũng phải xem thử là do ai nuôi dạy chứ.”

Hoàng đế: “……” Hoàng đệ thật là, trước kia thì khoe con trai cả, con gái lớn và con trai nhỏ.

Giờ lại bắt đầu khoe khoang cháu gái, cháu trai và con trai.

Bình luận

Truyện đang đọc