XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tất nhiên Thời Khanh Lạc mong đợi Cát Xuân Như bị đánh.

Nhưng đây cũng chỉ là trút giận nhất thời, hoàn toàn không có tác dụng tổn hại đối phương.

"Các ngươi cứ việc đi đánh nhau, sau khi đánh xong, Tiêu tướng quân kia sẽ đau lòng, chức Huyện thừa của Tiêu Đại Lang cũng không cần nghĩ tới nữa."

Vừa nói xong lời này, dáng vẻ kiêu căng của đám người Tiêu gia cũ đột nhiên xìu xuống.

Trong lòng hận không thể đánh cả Tiêu Nguyên Thạch.

Tiêu lão thái nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: "Vậy chúng ta nên làm cái gì?"

Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Các ngươi nên làm gì, hỏi ta làm gì?"

Tiêu lão thái: "..." Nha đầu này lại giả vờ rồi.

Bà ta nhịn xuống, nở một nụ cười tự cho là từ ái: "Chúng ta là người một nhà, là mối quan hệ tốt nhất."

"Ngươi là học trò của lão thần tiên, thông minh lại tài giỏi, cho nên ngươi giúp chúng ta nghĩ kế đi."

Đám người Vương thị cũng đồng loạt ca ngợi Thời Khanh Lạc, hào phóng không cần tiền.

Thời Khanh Lạc dùng tay ra hiệu dừng lại: "Được rồi, nói đến mức ta muốn nổi da gà rồi."

"Ta có thể giúp các ngươi nghĩ kế, chỉ là không phải vì chúng ta là người một nhà, dù sao thì chúng ta đã cắt đứt ruột thịt rồi, đã sớm là người của hai nhà."

"Quan hệ như thế nào, trong lòng các ngươi hiểu rõ."

Cái này vẫn cần phải nhấn mạnh, để cho đám người này rõ ràng, bọn họ cũng không phải là người một nhà, đừng tới lôi kéo bọn họ.

Nàng lại nói: "Mà là bởi vì các ngươi có mắt nhìn, biết ta thông minh lại tài giỏi."

Đám người Tiêu gia cũ: "..." Lần đầu phát hiện nha đầu này còn mặt dày hơn bọn họ.

Nhưng lúc này bọn họ có thể làm gì chứ, chỉ có thể hân hoan lựa ý hùa theo nha đầu này, giống như vô cùng chân thành gật đầu: "Đúng đúng, ngươi thông minh lại tài giỏi, đúng là trời sinh một cặp với Hàn Tranh."

Lời này làm cho ánh mắt của Tiêu Hàn Tranh nhiều thêm mấy phần ý cười.

Đám cực phẩm này thật thích nói thật, đây là một thói quen tốt.

Nếu như người của Tiêu gia cũ biết được suy nghĩ trong lòng hắn, nhất định sẽ khóc không ra nước mắt, bọn họ là bị ép buộc có được không?

Thời Khanh Lạc cũng cười nói: "Ta thích nghe câu này."

Sau đó bắt đầu chỉ cách: "Các ngươi có thể gậy ông đập lưng ông!"

Đám người Tiêu gia cũ m.ô.n.g lung: "A, đập như thế nào?"

Lão thái thái suy nghĩ lung tung: "Chẳng lẽ cũng tìm một nữ nhân như vậy đưa cho Nhị nhi tử của ta?"

Chuyện này có phải quá độc ác rồi không?

Hơn nữa dù sao cũng là nhi tử ruột thịt của bà ta, bà ta cũng không thể làm ra mấy chuyện như vậy.



Mấu chốt bọn họ muốn trả thù đồ đĩ kia mà!

Thời Khanh Lạc cạn lời nói: "Tất nhiên là không phải."

Phụ thân cặn bã không phải người ngu, người mà bọn thân thích này tìm, ông ta sẽ chạm vào sao?

"Ý của ta là, các ngươi phải tìm chỗ đau của Cát Xuân Như để ra tay!"

Đám người Tiêu gia cũ thở phào nhẹ nhõm, không phải kêu bọn họ tìm cho Tiêu Nguyên Thạch một nữ nhân như vậy là tốt rồi.

Bọn họ hỏi: "Làm sao tìm được chỗ đau mà ra tay?"


Thời Khanh Lạc giải thích nghi hoặc: "Thứ nhất, nàng ta muốn độc chiếm Tiêu đại tướng quân, làm một cặp với Tiêu tướng quân cả một đời."

Tiêu lão thái không nhịn được nói: "Ta nhổ vào, nàng ta là một con gà mẹ đến cả một quả trứng cũng không sinh được, lại còn dám hi vọng như vậy."

Thời Khanh Lạc có chút buồn cười: "Câu này, ngài trở về nói với nàng ta mấy lần, cũng có thể coi là một chỗ đau."

Tiêu lão thái hăng hái chiến đấu gật đầu: "Được, chút nữa lão nương trở về lập tức mắng từ ngoài cửa vào nhà."

Để cho mọi người đều biết, đồ đĩ đó là một con gà mái không biết đẻ trứng.

Thời Khanh Lạc tán thưởng nhìn lão thái thái một cái: "Vẫn là ngài lợi hại, nàng ta bị ngài chọc vào chỗ đau này, nhất định sẽ rất khó chịu."

Tiêu lão thái kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tất nhiên rồi, năm đó ta chửi mắng khắp thôn Hạ Khê cũng không có địch thủ."

Thời Khanh Lạc giơ ngón tay cái lên với bà ta: "Tiếp tục phát huy."

"Chúng ta tiếp tục."

"Nếu nàng ta muốn độc chiếm Tiêu đại tướng quân, nhưng mình lại không thể đẻ trứng, vậy nàng ta có tư cách gì để chiếm riêng?"

Nàng nói với Tiêu lão thái: "Ngài là mẫu thân của Tiêu đại tướng quân, vì lo nghĩ cho con nối dõi, tất nhiên nên nạp cho nhi tử mấy người thiếp."

Tiêu lão thái không nhịn được vỗ đùi đồng ý: "Đúng, nên nạp thiếp!"

"Các ngươi có thể đi thanh lâu, chuộc mấy vị cô nương thật trong sạch, mang về làm thiếp cho Tiêu đại tướng quân."

Như vậy cũng sẽ không cần đi gieo họa cho cô nương trong sạch nhà người ta.

Mang cô nương ở thanh lâu đến phủ Tướng quân, cũng có thể giúp mấy cô nương ấy không cần bị ép đi tiếp khách.

Mặc kệ những cô nương này là tự nguyện hay bị ép đi chuyến này, ở trong thanh lâu ngây người lâu như vậy, tất nhiên sẽ không thiếu thủ đoạn.

Hẳn là có thể đối phó với Cát Xuân Như.

Nữ tử ở thời đại này vốn đã khó khăn, cô nương bước ra từ thanh lâu càng khó hơn, hoàn toàn không có hi vọng gả cho người tốt.

Đến phủ Tướng quân, cũng là một lối thoát, ít nhất là không lo ăn không lo mặc, không cần bị ép buộc làm những chuyện kia.

Tất nhiên, còn nhân tiện làm Cát Xuân Như chán ghét.

Ngươi tìm cho Tiêu Đại Lang một cô nương có bệnh ở thanh lâu, người của Tiêu gia cũ lại tìm cho tướng công của ngươi một cô nương trong sạch trong thanh lâu.

Gậy ông đập lưng ông, rất công bằng.

Bình luận

Truyện đang đọc