XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Lương Vũ Lâm cảm nhận lực đạo nắm lấy tay mình ngày càng yếu.

Ông nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh: "Tranh nhi, con tới xem thử Cẩm vương có còn cứu được hay không."

Trái lại không phải là sinh ra tình cảm huynh đệ hoặc là mềm lòng.

Lúc trước mẫu tử Cẩm vương luôn đẩy mẫu tử bọn họ vào chỗ chết, ông vẫn còn nhớ rõ ràng.

Nhưng bây giờ Cẩm vương c.h.ế.t không có lợi đối với bọn họ.

Tiêu Hàn Tranh cũng có suy nghĩ như vậy, vừa nghe đã hiểu: "Vâng!"

Hắn giao Bắc vương cho hai ám vệ có thân thủ mạnh nhất của Nghệ vương, lúc này mới đi đến trước mặt Cẩm vương.

Lúc này Cẩm vương đã chìm vào hôn mê, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lương Vũ Lâm không bỏ.

Trước tiên Tiêu Hàn Tranh bắt mạch cho Cẩm vương, sau đó đút cho đối phương một viên thuốc.

Lại lấy châm ra đ.â.m vài châm vào chỗ bị thương nơi n.g.ự.c của Cẩm vương.

"Độc mà ông ta trúng còn chưa lan đến tim, cho nên còn có thể cứu."

"Để cho người khiêng ngang ông ta đi ra, không được quá lắc lư."

Mặc dù không chết, nhưng thân thể của Cẩm vương đã hoàn toàn bị phá hư.

Chắc Hoa trắc phi là cố ý lựa chọn loại độc này, nếu có cứu trở về cũng không thể rời giường được, người sẽ trở nên ốm yếu!

Lương Vũ Lâm gật đầu: "Được!"

Sau đó phân phó người đi làm một cái cáng, để cho Cẩm vương nằm ngang trên đí.

Tiêu Hàn Tranh lại ngồi xuống nhìn Hoa trắc phi một chút, quả nhiên đã c.h.ế.t rồi.

Thời Khanh Lạc có ấn tượng không tệ với Hoa trắc phi, đi tới hỏi: "Như thế nào?"

Tiêu Hàn Tranh lắc đầu với nàng: "Hết cứu được rồi."

Hắn thở dài: "Vẻ mặt bà ta rất an tường, môi còn mỉm cười, bà ta không muốn sống nữa."

Hoa trắc phi ám sát Cẩm vương thì đ.â.m ở vùng gần tim, còn lúc tự sát thì đ.â.m vào trái tim mình.

Thời Khanh Lạc nhìn Hoa trắc phi nhắm mắt an tường kia, nàng cũng không nói gì.

Nhưng định sau khi ra ngoài, sẽ âm thầm hậu táng cho Hoa trắc phi.

Bắc vương bị trói, công chúa tiền triều cũng bị người Nghệ vương tạm giam.

Trác Quân cũng bị bắt trói lại.

Nàng ta cắn môi nhìn Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Có thể nói cho ta biết, sao ngươi lại phát hiện thân phận của ta?"

Nàng ta có chút mong đợi hỏi: "Có phải ngươi vẫn luôn chú ý đến ta không?"

Phụ vương đã từng nói qua, muốn diễn đạt thì phải làm cho mình cũng tin tưởng mới được.

Cho nên lúc ở kinh thành, mặc dù nàng ta có hảo cảm với Tiêu Hàn Tranh, nhưng vẫn luôn nói với mình, nàng ta khinh thường nam nhân đã lập gia đình.

Nhưng sau khi đến Bắc Cương, lúc nàng ta làm Huyện lệnh, mấy lần gặp phiền phức, đều là Tiêu Hàn Tranh giúp đỡ giải quyết.

Cho nên nàng ta cũng không muốn lừa gạt mình nữa, thật ra vào lúc gặp Tiêu Hàn Tranh, nàng ta đã không nhịn được chú ý đến hắn.

Lúc ấy hiểu hiện không thích Thời Khanh Lạc đúng là giả bộ.

Nhưng thật ra tận đáy lòng nàng ta đúng là không thích Thời Khanh Lạc, cho nên mặc dù bọn họ đều là nữ tử, nhưng lại không có cách nào trở thành bằng hữu chân chính.

Trong lòng nàng ta ghen tỵ Thời Khanh Lạc, mỗi lần thấy Tiêu Hàn Tranh cưng chiều dung túng Thời Khanh Lạc như vậy, trong lòng nàng ta giống như bị kim châm vậy. Nàng ta cũng muốn có người quan tâm mình, chỉ đối xử tốt với mình mà thôi.

Nhưng trời cao lại không chiếu cố nàng ta, mà Thời Khanh Lạc chính là con cưng của trời, dựa vào cái gì chứ?

Mới vừa rồi Tiêu Hàn Tranh cũng không giải thích sao lại biết thân phận của nàng ta.

Cho nên đột nhiên nàng ta sinh ra một suy nghĩ, không phải là hắn luôn chú ý đến nàng, cho nên mới phát hiện.

Vẫn luôn chú ý, đại biểu trong lòng hắn có nàng ta.

Lúc này Tiêu Hàn Tranh không biết suy nghĩ của Trác Quân, hắn nói đúng sự thật: "Không phải vẫn luôn chú ý đến ngươi, ta biết thân phận của ngươi, thật ra chỉ là trong lúc vô tình phát hiện ra mà thôi"

"Mà đây còn là dựa vào Bắc vương."

Bắc vương bị trói chặc, sắc mặt âm trầm nghe vậy thì ngẩn ra: "Dựa vào ta? Ý của ngươi là gì?"



Tiêu Hàn Tranh nói: "Người của ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tỷ muội Cát Xuân Như, mà trắc phi của ngươi cũng để cho người nhìn chằm chằm tỷ muội bọn họ."

"Ta tìm hiểu nguồn gốc điều tra một chút, mới phát hiện thì ra trắc phi của ngươi là mẫu thân của Cát Xuân Như."

"Lúc đầu các ngươi một người thì giả vờ hy sinh trên chiến trường, một người thì rơi xuống sông mất tích, thời gian cách nhau rất ngắn, cho nên ta cảm thấy không thể nào lại trùng hợp như vậy."

"Cho nên ta mượn trắc phi của ngươi, đào thân phận của Trác Lượng ngươi ra."

"Lại theo thân phận này, tất nhiên cũng có thể suy đoán được vấn đề của Trác Quân."

Trác Quân nghe được lời này của Tiêu Hàn Tranh, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tất cả đều là chua xót và thất vọng.

Bắc vương không ngờ đến Tiêu Hàn Tranh lại bởi vì chuyện này mà có thể điều tra được thân phận của mình, trong lòng không nhịn được giận cá c.h.é.m thớt với trắc phi của mình.

Nữ nhân kia đã ở cùng với ông ta nhiều năm như vậy, còn sinh ra một đôi trai gái, nhưng lại không bỏ được ba tỷ muội Cát Xuân Như?

Nếu không phải bà ta để cho người đi nhìn tỷ muội Cát Xuân Như, thân phận của ông ta cũng sẽ không bị bại lộ.


Vốn dĩ ông ta còn rất thích con trai do nữ nhân này sinh ra, nhưng bây giờ cũng giận cá c.h.é.m thớt theo.

Nghệ vương nhìn thấy thời gian cũng gần đến rồi, phân phó: “Mang người và kho báu đi đi."

"Vâng!"

Người của ông lập tức đi khiên rương và bao tải.

Trác Quân không nhịn được lại nhìn Tiêu Hàn Tranh: "Tiêu Hàn Tranh, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng."

Tiêu Hàn Tranh lạnh nhạt nhìn nàng ta: "Hỏi đi."

Đôi mắt của Trác Quân mang theo tình ý trước nay chưa từng có: "Trong lòng của ngươi có từng có ta không?"

"Nếu không có sự tồn tại của Thời Khanh Lạc, chúng ta có phải cũng có tương lai hay không?"

Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: "Ngươi đang hỏi hai vấn đề."

"Chẳng qua ta tác thành cho ngươi, sẽ trả lời ngươi."

"Thứ nhất, trong lòng ta cho tới bây giờ chưa từng có ngươi, lúc mới tiếp xúc, cũng chỉ xem ngươi như bằng hữu cùng hội thi, giống Phương Chí Tuấn vậy."

"Thứ hai, vốn dĩ thê tử của ta có tồn tại, cho nên không thể xuất hiện vấn đề mà ngươi nói."

Tiếp đó hắn lại bổ sung thêm: "Coi như không có thê tử của ta, ta cũng sẽ không có tương lai gì với ngươi, ta biết rõ mình thích loại nữ tử nào."

"Nếu như không có thê tử ta, cả đời này có lẽ ta sẽ không cưới ai cả."

Đời trước hắn không gặp được tiểu tức phụ, vẫn độc thân đến chết.

Ở trong chuyện tình cảm, cho tới bây giờ hắn không muốn tạm bợ.

Sắc mặt Trác Quân trắng bệch, vành mắt có chút đỏ, chẳng qua không có rơi lệ.

Nàng ta hít sâu một hơi: "Ta đã biết."

Cũng đã hòan toàn tuyệt vọng.

Tiếp theo bị người của Nghệ vương đẩy đi về phía trước.

Công chúa tiền triều đi ra cửa, đột nhiên dùng thân thể tránh thoát khỏi người áp giải mình, tay bà ta bị trói, cho nên dùng đầu dùng sức đập vào chỗ chìa khóa trước cửa.

Màu từ từ chảy ra, chẳng những nhiễm đỏ cửa sắt, hình như con đường phía trước cũng xuất hiện âm thanh giao thoa gì đó.

Công chúa tiền triều nghe được loại âm thanh này.

Bà ta dữ tợn cười nói: "Kho báu của tiền triều chúng ta, bổn cung không có được, các ngươi cũng đừng mơ có được."

"Hiện tại cơ quan phía trước đã bị ta mở ra lần này, chỉ cần vừa đi sẽ kích động đến cơ quan, đến lúc đó các ngươi cũng phải chết."

"Bản vẽ cơ quan, mới vừa rồi lúc Hoa trắc phi ám sát Cẩm vương, bổn cung thừa dịp các ngươi không chú ý đốt rồi."

"Bổn cung muốn xem các ngươi đi ra như thế nào."

"Ha ha, hôm nay các ngươi cứ ở lại chôn theo chỗ này đi."

Bắc vương xuất hiện, công chúa tiền triều còn chưa sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

Mặc dù bị bắt làm con tin, Bắc vương còn lấy kho báu đi, nhưng nói không chừng có thể tìm Bắc vương hợp tác một chút.

Nhưng Nghệ vương xuất hiện làm thợ săn, bà ta không nhịn được cảm thấy tuyệt vọng.

Bà ta biết hoàng đế sẽ không bỏ qua cho người và thế lực tiền triều để lại, Nghệ vương thắng đại biểu bà ta và người của bà ta xong đời.

Trước đó đi vào bọn họ theo theo bản vẽ đóng kín cơ quan bẫy rập rồi mới đi vào, chỉ có bà ta biết cách mở lại cơ quan bẫy rập.

Bình luận

Truyện đang đọc