XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Khó trách gần đây Ngô gia cũng không đến gây chuyện với ta, xem ra là đột nhiên đổi huyện lệch cho nên không rảnh tim ta.”

Thật ra Tiêu Hàn Tranh cũng không ngoài ý muốn chuyện Ngô gia sẽ tìm tiểu tức phụ gây phiền phức.

Chẳng những tiểu tức phụ không chịu gả đi chôn cùng, còn ngăn cản cho muội muội của hắn, lấy lòng dạ hẹp hòi và bừa bãi của Ngô gia, khẳng định sau này sẽ muốn tính sổ.

“Chờ bọn họ rảnh tay, sẽ đến gây phiền phức.”

Kiếp trước khi mới tỉnh lại hắn cũng không có biện pháp chống lại Ngô gia và tri phủ.

Sau này bò lên được vị trí cao, trước tiên hắn dùng hết mọi chuyện xấu mà tri phủ kia làm kéo nhà này xuống ngựa, sau đó mới để những người có vấn đề của Ngô gia bị c.h.é.m đầu và lưu đày.

Đôi mắt Thời Khanh Lạc tràn đầy lạnh lẽo, “Vậy chúng ta cứ tiên hạ thủ vi cường đi.”

Dựa theo tác phong hành sự của Ngô gia, đoán chừng mấy năm nay không thiếu làm chuyện xấu và hại người.

Bọn họ có thể mượn lực đánh lực, mượn Bạch gia và tri huyện mới chèn ép Ngô gia.

Bạch gia muốn cướp địa vị thương hộ đứng đầu huyện Nam Khê và mở rộng phát triển, nhất định phải dẫm lên Ngô gia.

Mạc Thanh Lăng muốn đứng vững gót chân ở huyện Nam Khê tất nhiên phải chèn ép Ngô gia vừa có vấn đề vừa kiêu ngạo, còn cấu kết với huyện lệnh tiền nhiệm kia.

Cho nên cũng không được xem là nàng đang lợi dụng bọn họ, mà là giúp đỡ lẫn nhau, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.

Nàng lại nói: “Chỉ là không biết gần đây Ngô gia bị Mạc tri huyện chèn ép đến nóng nảy, có thể nghĩ đến chuyện cướp quả cầu nhỏ màu đen trong tay của ta hay không.”

Nếu Ngô gia dâng thuốc nổ đất cho tri phủ, vậy chính là một công lao lớn, cho dù Mạc Thanh Lăng có bối cảnh lớn, cũng không có cách nào với đối phương.

Tiêu Hàn Tranh hỏi: “Quả cầu nhỏ là cái gì?”

Thời Khanh Lạc trả lời: “Một loại thuốc nổ có tính sát thương lớn. Huynh biết thuốc nổ đi?.”

Trong lịch sử thuốc nổ xuất hiện ở thời Xuân Thu, ở thời Đường thuốc nổ đen mới chính thức xuất hiện, vận dụng vào mặt quân sự.

Hiện tại không có thời Đường, lại có thêm một Đại Lương, cho nên thuốc nổ còn chưa được sử dụng trong quân đội.

Tiêu Hàn Tranh rất thông minh, “Lúc trước đạo trưởng già phi thăng, đột nhiên vang lên một tiếng nổ cực lớn, sau đó ánh lửa tận trời, thật ra chính là do quả cầu nhỏ kia gây ra?”

Hắn cũng có nghe được tiếng vang lớn kia, cũng nhìn thấy dị tượng kia, nhưng lại không tin chuyện phi thăng thành tiên.



Lúc trước còn tò mò sao có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, hiện tại đã hiểu.

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Ừ, chính là do đạo trưởng dùng thuốc nổ luyện đan làm cho nổ mạnh, trong chính điện của ông ấy còn chất một đống thuốc nổ nữa, cho nên toàn bộ đều nổ tạo thành dị tượng được mọi người gọi là phi thăng.”

Tiêu Hàn Tranh suy nghi rồi hỏi: “Nàng biết tạo ra món đồ chơi này sao?”

Thời Khanh Lạc cũng không giấu giếm, “Biết. Hơn nữa, ta còn biết nhiều hơn nữa, nhưng hiện tại chúng ta không có năng lực tự bảo vệ mình cho nên không thể lấy ra được.”


Trong 《 Bảo điển xuyên qua 》 chẳng những có cách làm thuốc nổ, lựu đạn, còn có cách làm s.ú.n.g kíp nữa.

Nếu hiện tại lấy ra, rất có thể sẽ bị quyền quý, thế lực nào đó hoặc là hoàng đế trực tiếp khống chế.

Thật sự là hiện tại bọn họ còn quá yếu ớt, trước tiên khiêm tốn phát triển tương đối tốt.

Chờ khi bọn họ có vốn liếng mà ngay cả hoàng đế cũng không dám dễ dàng động đến, lúc đó mới thích hợp lấy ra mấy thứ này.

Tiêu Hàn Tranh phát hiện lúc tiểu tức phụ kiêu ngạo thì rất kiêu ngạo, lúc cẩn thận thì rất cẩn thận.

Vô cùng hiểu được chuyện xem xét thời thế, hành sự cũng đặc biệt thông minh.

Cũng không biết là dạng gia tộc gì, mới có thể dưỡng ra một nữ tử như vậy.

“Nàng cẩn thận là đúng, đúng là hiện tại không thích hợp lấy ra.”

Tiêu Hàn Tranh nghĩ rồi nói: “Chẳng qua trước tiên nàng có thể làm mấy cái có uy lực nhỏ, lại thêm vào một ít nguyên liệu sai vào trong quá trình tạo, cố ý như vậy để Ngô gia cầm đi.”

“Chờ sau khi bọn họ nếm thử phát hiện có tác dụng hữu hạn, không thể dùng trong quân sự, tất nhiên sẽ hết hy vọng.”

Hắn ý vị thâm trường nói: “Không sợ kẻ trộm đến, chỉ sợ kẻ trộm luôn nhớ thương.”

Thời Khanh Lạc cảm thấy rất có đạo lý: “Đúng vậy, trước vẫn nên làm cho Ngô gia hết hi vọng, đỡ phải luôn bị nhớ thương.”

Sau này nàng còn muốn làm ra một ít đồ vật và chuyện, nếu cứ vẫn luôn bị Ngô gia nhìn chằm chằm nhớ thương, thật sự không tiện.

Nàng vỗ tay nói: “Vậy ta sẽ chủ động làm mấy thuốc nổ có hiệu quả kém, để tứ thúc cực phẩm kia của ta đưa đến Ngô gia, chúng ta còn có thể lừa được một khoản.”

Tiêu Hàn Tranh hiểu ý cười, “Chủ ý này không tệ.”

Đã kết thù, thì dù thêm một chút cũng không sao.

Bình luận

Truyện đang đọc