XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Gã chỉ đơn giản nói ra chuyện mẹ con Nguyễn Tùng Linh cho người đi phóng hỏa đi thiêu Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc.

“Hành vi như vậy không ngồi tù hay là đi lưu đày thì phải trả giá, Nguyễn Tùng Linh và Nguyễn gia ngươi phải sửa chữa con đường đường xi măng đi thông từ huyện Hà Dương đến kinh thành.”

“ Vốn riêng và tất cả đồ trang sức của Nguyễn Tùng Linh, bổn vương đã cho quản gia đi thanh tra một lần, cũng không đủ tiền sửa đường.”

“Bổn vương tính tính người, thu gon tiền của Nguyễn Tùng Linh, thì Nguyễn gia các ngươi còn phải lấy ra 30 vạn lượng bạc mới làm được.”

“Vốn dĩ bổn vương muốn để hai ngày này sẽ cho người đi thông báo ngươi mau chóng thu gom tiền, hiện tại tự ngươi tới cửa vậy thì chạy nhanh đi làm chuyện này đi.”

Lúc trước gã cho người người đưa Nguyễn Tùng Linh về nhà, cố ý không có nói chuyện phế bỏ vị trí Vương phi rồi hưu thê.

Chính là muốn cho mẹ con Nguyễn Tùng Linh ở nhà mẹ đẻ tiếp tục tác oai tác quái, như vậy chờ đến khi người của Nguyễn gia biết chuyện này thì hai người mới có thể đánh nhau lợi hại hơn.

Ngoại trừ tiền bạc, đồ trang sức bên ngoài mà Nguyễn Tùng Linh và Lương Minh Mẫn mang theo đi tới huyện Hà Dương thì tất cả mọi thứ ở trong vương phủ đều bị gã cho quản gia dọn sạch hết.

Đến lúc đó cầm đi sửa đường.

Kỳ thật gã cũng có chút ngoài ý muốn, bởi vì tất cả tài sản mà Nguyễn Tùng Linh của Lương Minh Mẫn sở hữu công lại vậy mà có hơn trăm vạn lượng.

Nguyễn Tùng Linh cho người chế tạo mấy ngăn ẩn ở trong phòng, đặt rất nhiều vàng cùng ngân phiếu.

Chỉ riêng tài sản của hai người cũng đủ để đi sửa đường, nhưng gã đương nhiên sẽ không bỏ qua Nguyễn gia.

Những năm gần đây, Nguyễn gia cũng được hưởng lợi rất nhiều từ việc dựa lưng vào vương phủ.

Gã muốn cho Nguyễn gia đều phải nhổ ra tất cả.

Gã cho người tra xét tra số tiền mà Nguyễn gia có thể lấy ra, ước chừng chính là hai mươi vạn lượng, cho nên gã muốn 30 vạn chính mà muốn làm Nguyễn gia phải bán của cải như cửa hàng cùng đồng ruộng để thu thêm 10 vạn tiền mặt nữa.

Như vậy đối với Nguyễn gia giống như là cắt thịt, người Nguyễn gia tuyệt đối sẽ oán hận lên Nguyễn Tùng Linh.

Nguyễn phụ không ngờ lại xảy ra tình huống nhưu vậy, hai chân có chút nhũn ra rồi lập tức quỳ trên mặt đất: “Vương gia, Vương phi cũng không phải cố ý, nàng đã biết sai rồi, cầu xin ngài tha thứ cho nàng lần này.”

“Sau khi ta trở về nhất định sẽ bắt nàng học nữ giới thật tốt, để nàng có đủ tư cách làm một Vương phi, không hề phạm sai lầm như vậy nữa.”

“ Vương phi cái gì, chẳng qua chỉ là một cái tiện nữ nhân bị bổn vương hưu bỏ mà thôi.” Lương Vũ Thuân trực tiếp ném chén trà trên tay về phía Nguyễn phụ.

Nguyễn phụ không dám trốn, mà với cái thân thể to béo của ông ta cũng không thể trốn thoát, vì thế mà trên mặt bị dội nước nóng, ông ta lại cắn răng không dám kêu một tiếng.

Lương Vũ Thuân đứng lên hừ lạnh: “Bình thường nàng ở vương phủ tác oai tác phúc, bổn vương cũng lười đi để ý.”

“Nhưng nàng còn muốn cho bổn vương đội nón xanh, lén chạy tới huyện Hà Dương tìm Nghệ Vương, còn muốn g.i.ế.c Phúc Bảo quận chúa hoàng đế mới vừa sắc phong và mệnh quan triều đình.”

“Ngươi cho rằng bổn vương cùng Cẩm Vương phủ này còn có thể bao dung các nàng sao?”

Gã đi đến trước mặt Nguyễn phụ từ trên cao nhìn xuống ông ta: “ Nếu trong vòng mười ngày Nguyễn gia các ngươi không đưa tới đủ 30 vạn lượng thì cứ chờ cả nhà cừng nhau đi lưu đày đi.”



“Bổn vương nói được thì làm được, không tin các ngươi có thể thử xem.”

Nguyễn phụ không nghĩ tới Cẩm Vương luôn luôn có vẻ mặt ôn hoà thế nhưng sẽ thay đổi sắc mặt như vậy.

Nghe xong Cẩm Vương nói thì càng thêm sợ tới mức toàn thân nhũn ra.

Ông tâ là biết một chút chuyện Nguyễn Tùng Linh trước khi xuất giá có thích Nghệ Vương, cũng thật không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy mà con gái vẫn còn nhớ thương Nghệ Vương.

Hơn nữa còn lớn mật chạy tới huyện Hà Dương tìm Nghệ Vương, khó trách Cẩm Vương sẽ tức giận mà hưu thê như vậy.


Đổi thành nam nhân khác, nếu trên đầu bị cho đội nón xanh cũng đề không chịu nổi, càng đừng nói này vẫn là Cẩm Vương tôn quý nhất Bắc Cương.

Trong lòng ông ta thầm mắng đứa con gái Nguyễn Tùng Linh đã từng làm mình tự hào nhất này một trận, tiếp theo lại muốn tiếp tục cầu xin Cẩm Vương.

Nhưng căn bản là Cẩm Vương lại không để ý tới ông ta, sau khi đưa ra tối hạu thư thì bỏ đi.

Một lúc sau Nguyễn phụ bị quản gia lạnh giọng thúc giục thì mới đứng dậy và rời đi.

Thái độ quản gia hoàn toàn là hai loại sắc mặt khác biệt với trước đây, thậm chí khi đi ra đến cửa còn nhét cho ông ta một bức hưu thư mà Cẩm Vương đã viết, cố ý đẩy ông ta ra rồi sau đó đóng cửa lại thật mạnh.

Nguyễn phụ vô cùng tức giận nhưng lại không dám mắng hay là nói gì.

Mở bức hưu thư vừa mới bị nhét vào tay, trong lòng ông ta chỉ có một ý niệm đó là kết thúc rồi.

Lại nhìn thái độ của quản gia thì biết, con gái của ông ta hoàn toàn bị Cẩm Vương vứt bỏ.

Nguyễn phụ ngồi xe ngựa về đến nhà thì nổi giận đùng đùng đi đến hậu viện.

Mới vừa vào cửa, lập tức nhìn thấy chính thê và Nguyễn Tùng Linh nửa nằm ở trên ghế mềm, để cho thiếp thất của ông ta phải hầu hạ.

Một vài thiếp thất và con dâu còn đang bị phạt quỳ, còn có tiểu thiếp mà ông ta mới nạp vào cửa không bao lâu đang bị nha hoàn tát vào mặt.

Nguyễn Tùng Linh uống tổ yến, ngoài miệng còn ghét bỏ vì sao không phải là huyết yến.

Nguyễn phụ thấy thế thì càng thêm vô cùng tức giận mà đi vào.

Nguyễn mẫu liếc mắt nhìn ông ta: “Lão gia đây là làm sao vậy? Muốn nhăn mặt thì cũng nên đi ra ngoài, nếu không người không biết còn tưởng là ông không vui vẻ khí con gái về nhà mẹ đẻ đó.”

Từ sau khi có con gái chống lưng, khí thế của bà ta cũng trở nên mạnh mẽ hơn, chẳng những bắt chẹt Nguyễn phụ mà còn bắt chẹt một đám tiểu thiếp ở sân nhỏ.

Con gái chính là khí thế của bà ta.

Nguyễn phụ đã sớm không chịu nổi việc chính thê cưỡi ở trên đầu mình, không nhịn được mà đi qua cho bà ta một cái bạt tai: “Ngươi dạy ra được con gái tốt quá nhỉ, quả thực là không biết xấu hổ.”

Nguyễn Tùng Linh nghe thấy lời nói của Nguyễn phụ thì trong lòng có chút hồi hộp.

Nàng đặt xuống tổ yến vốn bị ghét bỏ: “Phụ thân, có chuyện gì có thể từ từ nói sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc