Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
CA CA NÀNG MỚI BA TUỔI
Trong lúc rơi, Tiêu Hoa Ung đưa cây Thiên Sơn tuyết liên ra sau lưng để tránh bị tuyết lở va đập.
Chim cắt lao vút ra từ trong màn tuyết, x3òe cánh cắp lấy Tiêu Hoa Ung, đưa hẳn rời xa trung tâm cơn lốc, thoát
khỏi bi kịch bị tuyết lở chôn vùi.
Một người một chim ôm nhau lăn ra1 xa khu vực nguy hiểm, và mạnh vào một ụ tuyết lớn, Tiêu Hoa Ung lại lăn
một đoạn nữa mới ngừng lại được, từ đầu chí cuối hắn luôn dùng tay che ch9ở cây tuyết liên để tránh bị hư hại.
Lục phủ ngũ tạng của hắn nhộn nhạo, cơ thể kiệt quệ, Tiêu Hoa Ung nắm nhoài trên mặt tuyết, nặng nhọc3 hít thở,
hắn nhìn vầng dương trên không trung, cảm giác như có bóng đen bao trùm. Hắn mệt mỏi tột độ, chỉ muốn ngủ
thiếp đi, song cũng biết một k8hi hôn mê sẽ khó mà tỉnh lại nên gắng gượng chịu đựng. Một lúc lâu sau, hắn mới có
sức để lấy một viên pháo hiệu từ trong ngực áo, nhọc nhằn đưa lên miệng xẻ rách vỏ bọc, sau đó ném lên trời.
Giữa không trung vắng lặng đầy gió tuyết chợt bừng lên một quả pháo hoa rực rỡ như hoa bỉ ngạn. Chim cắt kề sát
bên Tiêu Hoa Ung, nó bị thương không nặng mẩy, cặp mắt sắc bén nhìn quanh quất như một người hộ vệ đang
chuyên tâm canh gác cho người mà nó muốn bảo vệ. Đương nhiên Tiêu Hoa Ung đã có chuẩn bị trước mới dám leo
lên đỉnh núi tuyết không ai dám mò đến, thuộc hạ của hắn đợi sẵn dưới chân núi, thấy được pháo hiệu thì biết ngay
hắn đã lấy được tuyết liên ở đầu, vội vã chạy lên.
Trong thời gian đó, chim cắt đuổi được hai con báo tuyết, một con đại bàng vàng. Bọn họ hộ tống Tiêu Hoa Ung
đến một hộ dân chăn nuôi dưới chân núi, để lang trung chữa trị vết thương cho hắn.
“Phải mau chóng đưa điện hạ đến Lạc Dương, chất độc trong người điện hạ đã phát tác.” Sắc mặt lang trung rất
nghiêm trọng.
Lạc Dương có hai thần y, một người là Bạch Đầu Ông mới qua đời, người còn lại đã ẩn cư, nhưng vì sư phụ của
Tiêu Hoa Ung nên lâu nay vẫn luôn bôn ba khắp chốn vì chất độc kỳ lạ trong người hắn. Trong lúc Tiêu Hoa Ung
được đưa đi Lạc Dương khẩn cấp, Biện Tiên Di hay tin A Hỉ đã chết.
Nàng ta được Hoàng thượng thu xếp cho chữa thương ở một nơi kín đáo bên ngoài cung. Nàng ta không biết vì sao Hoàng thượng lại tha mạng cho mình, rõ ràng ông ta không phải người háo sắc.
Không đoán được ý tứ đế vương, nàng ta càng thêm thấp thỏm, gần đây Hữu Ninh để đang đau đầu vụ lương thực
nộp thuế bị mất, dường như đã quên bẵng nàng ta.
Biện Tiên Di được quyền tự do đi lại trong viện, sáng chiều có người đưa cơm nước, nhưng không được rời khỏi
đây.
Vậy làm thế nào nàng ta biết được A Hỉ đã chết? Nàng ta sống trong Kinh bao năm đương nhiên phải có mối quan
hệ, sớm đã dặn người nọ chủ ý động tình của A Hỉ giúp mình, thay mình bảo vệ A Hỉ, còn nếu không thể bảo vệ
được hắn thì phải bảo cho nàng ta biết A Hỉ có được bình an hay chăng.
Biện Tiên Di chưa chào từ biệt người nọ, tức là nàng ta đã chết hoặc vẫn còn trong Kinh.
Nếu hắn có tin tức gì về A Hỷ thì chỉ cần bắn pháo hoa trên ngọn núi cao nhất, ba quả pháo màu trắng có nghĩa
người đã qua đời.
Đêm hôm ấy, Biện Tiên Di đang thất thần trong viện bỗng nhìn thấy chân trời phía Tây có ba quả pháo hoa màu
trắng nổi tiếp nhau, dù không biết mình đang ở đầu nhưng nàng ta không nghĩ rằng đây là trùng hợp, người bắn
pháo hoa chắc chắn là người mình đã ước định.
Nàng ta lảo đảo chạy ra cổng, quỳ xuống cầu xin hộ vệ: “Lang quân, van lang quân hãy giúp thiếp hỏi thăm về Tùy
A HỈ.”
Người hộ vệ báo tin vào cung, Hữu Ninh để đang nổi nóng vì chưa lấy lại được số lượng thực bị mất, Lưu Tam Chỉ
bèn từ chối thẳng.
Biện Tiên Di tìm trong viện được kha khá thú, làm một chiếc đèn trời rồi chọn một đêm có hướng gió phù hợp, lén
hộ vệ cánh cổng châm lửa thả đèn, chỉ mong tin tức mình đang ở đây có thể truyền ra ngoài.
“Quận chúa, đã năm ngày rồi, Biện đại gia sẽ đến thật sao?” Ngày nào Tử Ngọc cũng hỏi cùng một câu.
“Một khi thoát khỏi giam cầm, lại hỏi thăm được tin tức về A HỈ, nhất định nàng ta sẽ đến.” Thẩm Hi Hòa kiên
nhẫn chơi đùa với Đoản Mệnh vừa được tắm rửa sạch sẽ, nàng chỉ thích chơi với nó những lúc thế này.
Đoản Mệnh lờ mờ nhận ra nguyên nhân, thường xuyên nhảy vào vai nước hoặc nhảy xuống ao, ướt sũng chạy về,
nhưng rồi lại bị chủ nhân ghét bỏ, lạnh lùng xua đuổi. Nó mới ngộ ra chủ nhân chỉ thích dáng vẻ tắm rửa, xông
hương đàng hoàng của nó.
Thế là bây giờ cứ tắm xong là nó lại vờn quanh lò hương, đợi đến khi bộ lông khô ráo thơm tho liền chạy về phía
Thẩm Hi Hòa. Một khi xông hương xong, nó chỉ cho phép Thẩm Hi Hòa chạm vào, ai dám tới gần đều bị nó cào
cấu, làm như ngoài Thẩm Hi Hòa ra thì những người khác sẽ làm nó bẩn thỉu, thổi hoặc không bằng.
“Nếu nàng ta tới đây, quận chúa định lấy mạng nàng ta ư?” Tử Ngọc chợt hỏi.
Thẩm Hi Hòa ngừng tay lại, ngước mắt nhìn Tử Ngọc: “Em nghĩ ta có muốn làm thể không?”
“Quận chúa không thể dễ dàng tha cho hạng người xấu xa như nàng ta.” Tử Ngọc rối rắm, “Nhưng nô tỳ nghe
người ta nói, giết chóc quá nhiều sẽ khiến trời xanh trách móc. Chi bằng…”
“Chi bằng thế nào?” Trong số các tỳ nữ, Thẩm Hi Hòa kiên nhẫn với Tử Ngọc nhất. Đối với người tâm tư thâm sâu
như nàng, những khi ở cạnh một người ngây thơ đáng yêu như vậy, bất giác sẽ thả lỏng tinh thần, cảm thấy thư
thái. “Chi bằng quận chúa đừng phân phó gì hết, để Tử Ngọc giết nàng ta xả giận cho quận chúa.” Tử Ngọc nghiêm
mặt.
Như thế, tội nghiệt gì có nàng ta gánh chịu, quận chúa sẽ không bị trời xanh trừng phạt.
Thẩm Hi Hòa mỉm cười dịu dàng: “Ta không tin số mệnh, không tin Phật, không tin ông trời, chỉ tin ở mình.” Nàng
không bận tâm đến tội nghiệt hay nhân quả gì cả.
Kẻ mạnh chân chính sẽ không bao giờ rơi vào vòng tuần hoàn nhân quả, làm xong chuyện gì thì sẽ xóa bỏ mọi hậu
hoạn trước khi làm chuyện tiếp theo, lấy đâu ra báo ứng?
Nói rồi, Thẩm Hi Hòa cười khẽ: “Nàng ta rất coi trọng tính mạng, có tìm tới đây cũng sẽ nghĩ cách chuộc tội, còn ta
có bằng lòng tha cho nàng ta hay không là chuyện của ta.”
Biện Tiên Di dám dùng cách này đối phó nàng, vậy thì một khi nàng ta xuất hiện ắt sẽ phải chết, nàng tuyệt đối
không để nàng ta có cơ hội thoát thân.
“Quận chúa.” Ngoài cửa có tiếng Mạc Viễn.
“Vào đi.” Thẩm Hi Hòa nói,
Mạc Viễn bước vào, dâng một lá thư từ Tây Bắc gửi tới cho Thẩm Hi Hòa.
Đây là thư hỏa tốc của Thẩm Vân An, trước hết là báo tin hắn đã về đến Tây Bắc bình an, sau đó lại ấm ức lên án
Thẩm Hi Hòa tặng riêng cho phụ thân một chiếc ly rượu khắc hình nàng, trách năng nhất bên trọng nhất bên khinh,
thương phụ thân hơn hẳn.
Hắn tỏ vẻ đau lòng tột bậc, nàng phải tặng hắn một chiếc cốc giống như đúc thì hắn mới có thể nguôi ngoai!
Nếu nàng không chịu dỗ dành, hắn sẽ không ăn rau ba tháng!
Thẩm Hi Hòa: “…”
Ca ca nàng mới ba tuổi là cùng.
Thẩm Vân An thích ăn thịt, ghét ăn rau, nhưng sức khỏe Thẩm Hi Hòa không tốt nên chú trọng ăn uống lành mạnh, nàng biết chỉ ăn thịt không ăn rau không tốt cho sức khỏe, lúc còn ở Tây Bắc, nàng luôn trông chừng hắn, hết uy hiếp lại dụ dỗ mới có thể khiến hắn không kén ăn.
Giờ Thẩm Vân An lại lấy chuyện này ra dọa nàng.