CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa nghe Thẩm Hi Hòa bảo mình thú nhận thân phận, Bộ Sơ Lâm liền im bặt.
Nàng ta biết Thẩm Hi Hòa nói có lý, nhưng lại không 3dám phơi bày sự thật vì muốn nhắc nhở mình một điều,
rằng mình và Thôi Tấn Bách sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nếu Bộ Sơ Lâm t1hẳng thắn bộc bạch mình là nữ, tất nhiên Thôi Tấn Bách sẽ giữ chừng mực hơn, không còn mạo
phạm nàng ta nữa, nhưng cách Thôi Tấn Bác9h nhìn nàng ta sẽ thay đổi, dù hắn có thể diễn trò thì tỷ lệ lộ tẩy cũng
sẽ gia tăng, nàng ta không muốn có ngày bị lộ vì hắn.
br>Khi ấy, Thôi Tấn Bách sẽ tự trách cả đời, còn Bộ Sơ Lâm dù không trách hắn thì cũng không thể qua lại với
hắn được nữa, dù chỉ là8m bằng hữu cũng không được, bằng không nàng ta sẽ thấy hổ thẹn với phụ thân mình và
Bộ phủ.
Mỗi người có nỗi lo riêng của mình, Thẩm Hi Hòa không muốn ép Bộ Sơ Lâm: “Ngươi cứ bình tĩnh nói chuyện với
Thôi Thiểu khanh xem, ngươi không muốn cho hắn biết mình là nữ cũng được, nhưng đừng phủ nhận chuyện
mình có tình ý với hắn. Cứ nói ra nỗi khó xử của người cùng với những bất tiện do hành vi của hắn mang lại, Thôi
Thiếu khanh là người cương nghị, thích mềm không thích cứng.”
Thẩm Hi Hòa hiểu được điều này từ chỗ Tiêu Hoa Ung. Chủ tớ bọn họ giống nhau, cố chấp, ngang ngạnh lại kiêu
ngạo.
Lúc còn bài xích Tiêu Hoa Ung, Thẩm Hi Hòa thấy hắn thích lấy cứng đối cứng, nhưng nếu mình ôn hòa với hắn,
hắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
“Ta đâu giống muội.” Bộ Sơ Lâm không muốn, “Muội là người sẽ kết nghĩa phu thê với Thái tử điện hạ, đương
nhiên có thể nhượng bộ, cùng nhau xem xét cách chung sống sao cho hợp lý. Nhưng ta và Thôi Tấn Bách…”
Làm gì có duyên phận đó?
“A Lâm, không thử một lần sao biết là không có kết quả?” Thẩm Hi Hòa khuyên, “Ta không tin vào tình yêu vĩnh
hằng, trước kia không tin và bây giờ cũng thế. Thái tử điện hạ thề son thề sắt, thoạt đầu ta chỉ cười cười cho qua,
sau đó thì tránh né, nhưng bây giờ ta tin tình cảm của hắn giờ phút này là
thật.
Ta cảm nhận được hắn thật lòng thật dạ với ta, nên ta không lừa dối bản thân, không vì khăng khăng giữ nguyên ý
kiến của mình mà bóp méo sự thật.
Thôi Thiếu khanh là người trưởng thành, có thể tự quyết định về cuộc đời mình, biết mình nên làm gì, biết phải trả


giá thế nào vì lựa chọn của bản thân, ngươi không có quyền quyết định thay hắn.”
Thẩm Hi Hòa không phải người kiệm lời, nhưng cũng hiếm khi nói một mạch nhiều như vậy, lại là chân thành
khuyên nhủ, Bộ Sơ Lâm biết nàng có ý tốt.
Bộ Sơ Lâm biết Thẩm Hi Hòa không muốn nàng ta lừa mình dối người, chưa thử đã lùi bước, tưởng chừng làm vậy
là tốt cho Thôi Tấn Bách nhưng thật ra lại là người khiến hắn tổn thương nhiều nhất.
Trước kia, Thẩm Hi Hòa đề phòng Tiêu Hoa Ung rất nhiều, tuy hiện giờ chưa thể nói là hoàn toàn buông bỏ lòng
cảnh giác nhưng cũng không còn bài xích, chỉ biết khư khư giữ lấy quan điểm của bản thân mà không cho hắn một
cơ hội nào.
Sự thay đổi thái độ của Thẩm Hi Hòa và lời khuyên của nàng hôm nay khiến Bộ Sơ Lâm xúc động, tuy rằng không
thể làm theo ý nàng ngay được: “Muội để ta suy nghĩ đã…”
Hai ngày sau, Bộ Sơ Lâm còn chưa quyết định được gì, Giang Chiết đã có tin tốt, Yến vương và Thôi Chinh đã điều
tra xong vụ án thao túng giá lá dâu. Hữu Ninh đế bàn triệu kiến tất cả các quan viên có tư cách vào chầu theo từng
nhóm ngay trong ngày.
Lúc ra ngoài, có người vẫn chẳng hiểu ra sao, có người mặt mày tái nhợt, có người lảo đảo chực ngã, cũng có người
hớn ha hớn hở…
Nhưng khi bọn họ lén lút hỏi thăm lẫn nhau thì thấy Hữu Ninh đế toàn khen ngợi hoặc phê phán những việc
không liên quan gì đến vụ án giá lá dâu, những người bị phạt thì chẳng thể dính dáng gì đến vụ này được, làm ai
nấy đều thắc mắc.
Trong buổi chầu ngày hôm sau, Hữu Ninh đế công bố kết quả điều tra sau cùng, rằng sự việc là do quận thủ hai
quận Dư Hàng và Gia Hưng cấu kết với nhau để dối trên gạt dưới.
Thứ sử Giang Nam bị giáng chức vì tội cai trị không nghiêm, quận thủ hai quận bị cách chức, kê biên gia sản chờ xử
trảm, các thương nhân nhúng chàm bị trừng phạt tùy theo tội nặng hay nhẹ, trong đó có hơn phân nửa bị lưu đày.
Số gia sản bị kê biên sẽ được trích một phần để bồi thường tổn thất cho người nuôi tằm bị thiệt hại, còn những
thương nhân đầu cơ lá dâu bị lỗ thì chỉ có thể tự làm tự chịu, trách mình tham lam.
Những đòn trừng phạt đậu ra đấy của Hữu Ninh đế khiến văn võ bá quan bừng tỉnh, hóa ra Hữu Ninh đế đã biết
hết chân tướng, thậm chí có phương án ứng phó thỏa đáng cả. Có thể thấy, không phải trong Kinh không có ai dính
líu, chẳng qua Hữu Ninh đế chỉ muốn truy cứu quận thủ hai quận đó mà thôi.
Những người không dính chàm cũng chẳng có gì bất mãn vì biết Hữu Ninh đế đã nắm thóp được đám người kia,
hiện tại chưa trừng trị ngay là do ném chuột sợ vỡ bình chứ đã nắm được chứng cứ cả rồi, lúc nào cũng có thể lật lại
bản án với cái cớ lúc trước điều tra sơ sót, tuyên bố đám người kia là cá lọt lưới, sau đó trừng phạt nghiêm khắc.
Như thế có một thanh đao treo lơ lửng trên đầu bọn họ, khiến bọn họ thấp thỏm không thôi, chỉ có thể ra sức trung
thành với Hữu Ninh đế, không dám đi sai bước nhầm nửa bước.
“Bệ hạ thích để về sau tính sổ.” Tiêu Hoa Ung dẫn Thẩm Hi Hòa đi dạo, tự mình che ô cho nàng, cùng ngắm cánh
đồng lúa mạch xanh vàng đan xen ven đường.


Vụ án giá lá dâu vừa khép lại, Hữu Ninh đế lập tức tuyên bố lên đường đến hành cung. Hành trình kéo dài ba
ngày, nơi đây là điểm dừng chân hôm nay.
Quan phủ đã thu xếp ổn thỏa các điểm dừng chân dọc đường. Khi xuống xe, Thẩm Hi Hòa thấy cánh đồng gần đó
thì lấy làm mới mẻ, muốn đến đó đi dạo, Tiêu Hoa Ung bèn đi theo.
“Người phạm sai lầm và bị nắm thóp sẽ dễ bị khống chế hơn là người không phạm sai lầm.” Thẩm Hi Hòa nói.
Nhìn ruộng lúa mạnh xanh tốt, xen lẫn những bông lúa chín vàng trĩu hạt, tâm trạng nàng cũng vui lây, “Năm nay
xem ra được mùa đây.”
Nói rồi, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoa Ung: “Tín vương điện hạ vẫn chưa đưa người rời Kinh à?”
“Hẳn là hôm nay.” Tiêu Hoa Ung thấy chuyện này đúng là khéo, “Mấy ngày nay hắn không ngồi yên, giương Đông
kích Tây, tung hỏa mù đủ cả, làm ta phải cẩn thận thăm dò một phen mới biết hắn đã chọn được một con đường hết
sức khôn ngoan để đưa lão Tứ rời Kinh.”
“Xem ra điện hạ rất chắc chắn.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.
“Trừ khi hắn có thể hô biến ra một con đường chạy trốn khỏi Kinh thành, chứ mọi con đường hắn có thể đi đều đã
bị ta phá hủy.” Tiêu Hoa Ung mỉm cười, “Cho dù hai người bọn họ có thể đột phá vòng vây đào tẩu thì ta sẽ dựng
lên một vụ án truy nã trong phạm ngoài Kinh.”
“Hô biến ra một con đường chạy trốn khỏi Kinh thành ư?” Có điều gì đó chợt thoáng qua tâm trí Thẩm Hi Hòa,
nàng còn chưa nghĩ ra thì Bộ Sơ Lâm đứng đằng xa đã cất tiếng gọi nàng, “Quận chúa…”
Mạch suy nghĩ của Thẩm Hi Hòa bị cắt ngang, nàng ngước nhìn qua, thấy Bộ Sơ Lâm đang cầm cần câu vẫy tay với
nàng.
Bờ sông mát mẻ, dù nàng không muốn thả câu nhưng cũng muốn đến đó đi dạo, bèn quay sang nhìn Tiêu Hoa
Ung, Tiêu Hoa Ung vui vẻ đi theo. Tiêu Hoa Ung buông cần ngồi câu cá, mãi đến khi hoàng


hôn buông xuống, hai người mới quay về, vừa vào cửa thì bắt gặp Tiêu Trường Khanh từ bên trong đi ra.
Cố Thanh Xu đi bên cạnh hắn. Trong những chuyến đi thế này, mấy nữ quyền ở chung một trạch viện là chuyện bình thường. Thẩm
Hi Hòa, Cố Thanh Xu, Thẩm Anh Nhược và hai vị công chúa cùng ở chung một chỗ.
Đã gặp đương nhiên phải chào hỏi, Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng làm lễ, Tiêu Trường Khanh đỡ nàng dậy, con dấu lủng lẳng nơi cổ tay
hắn đập vào mắt Thẩm Hi Hòa.
Phút chốc, nàng chợt hiểu ra nhờ đâu mà Tiêu Trường Thái thuyết phục được Tiêu Trường Khanh hỗ trợ, rồi Tiêu Trường Khanh làm
thế nào mà hô biến ra một con đường chạy trốn khỏi Kinh thành.

Bình luận

Truyện đang đọc