Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Cáo trạng của Tề Quân còn chưa được giải quyết đã bị Dương Húc Lâm biết chuyện. Tề Quân lại không gặp may,
hôm ấy vừa khéo thử sử đạo Hà3 Bắc cũng có mặt tại nha môn quận thủ. Vị thử sử này từng là đồng môn với
Dương Trung Hưng, hay tin bèn hỏi han chi tiết, nghe nói Dươn1g Húc Lâm không chịu nhận hối lộ thì cho rằng
Dương Húc Lâm là người đáng tin.
Thứ sử phán Tề Quân tội vu cáo và hối lộ mệnh qu9an triều đình, cho người bắt giữ Tế Quân, dùng nghiêm hình
tra tấn hòng bắt hắn nhận tội.
Tề gia không dung liên tục gặp phải t3ại bay vạ gió, Tề Quân tuy là thương nhân nhưng rất kiên cường, cho dù bị
tra tấn đến chết cũng không nhận tội. Tề Bồi biết chuyện bên 8thu dọn hành trang định lên Kinh tố cáo, dọc đường
không ngừng bị truy sát, mất gần nửa năm mới tới được Kinh đô. Trong nửa năm này, cậu ta đã chịu nhiều tra tấn,
khi đến nơi chỉ còn chút hơi tàn.
May mắn là cậu ta được một người ăn mày cưu mang, người này tưởng cậu ta là một đứa trẻ ăn mày tàn tật, thấy
cậu ta còn nhỏ đã bị thương nặng bèn đưa cậu ta đến Cô Độc Viên. Về sau, có lần Tề Bồi nhìn thấy Thôi Đại quay về
đây dạy học cho bọn trẻ, từ đó mới có những chuyện kế tiếp.
“Quận chúa, xin quận chúa hãy lấy lại công bằng cho Tề gia chúng ta” Tề Bồi cầu xin, khóc không thành tiếng. Từ
lâu Thẩm Hi Hòa đã biết chính trường có rất nhiều khuất tất, nhưng khi tai nghe mắt thấy cũng phải giật mình,
nàng nghiêm mặt nói: “Cậu có chứng cứ gì không?”
“Có, ta bắt được một tên trộm đào tẩu, đã đưa hắn đến đạo quan mà Tề gia vẫn cung phụng lâu nay” Cặp mắt đỏ
hoe của Tề Bồi sáng ngời, Thẩm Hi Hòa hỏi vậy chứng tỏ nàng muốn can thiệp vào việc này. Đương nhiên Thẩm Hi
Hòa muốn nhúng tay vào, bởi lẽ việc này dính líu đến Hình bộ Thượng thư, trong khi nàng đang lo không tìm
được nhược điểm của ông ta. Bằng không, cùng lắm nàng chỉ đưa Tề Bồi và chứng cứ giao phó cho Đại Lý tự là
xong.
Bây giờ, nàng lại muốn đích thân xử lý việc này. Thẩm Hi Hòa đang suy nghĩ, bên ngoài chợt vang tiếng gõ chiêng:
“Cháy rồi, cháy rồi, mọi người mau cứu hỏa..”
Khói đặc bắt đầu lan tới, người gác cổng của Cô Độc Viên vội gọi lũ trẻ chạy ra ngoài, thôn dân quanh vùng cũng
kéo đến, một số người chạy vào hỗ trợ đưa lũ trẻ đang hoảng sợ ra.
Trong màn khói, Thẩm Hi Hòa thấy một bóng người len lỏi giữa dòng người chạy tới đây, người này có bước đi
vững vàng, điệu bộ và hành vi không giống người hỗ trợ cứu hỏa. “Trân Châu, em hãy bảo vệ Tề tiểu lang quân”
Thẩm Hi Hòa phân phó, “A HỈ, cõng Tề tiểu lang quân, chúng ta đi thôi.”
Nhằm tránh bị chú ý, Thẩm Hi Hòa chỉ dẫn theo Trân Châu và Tùy A Hỉ đến đây. Sau lần Thẩm Vần An gặp phải
sơn phủ, Thẩm Hi Hòa không yên tâm để Thẩm Nhạc Sơn lên đường nên phải thêm ám vệ đi theo, thành thử không
còn nhiều hộ vệ.
Không ngờ Dương phủ cả gan làm loạn, dám phóng hỏa, giết người diệt khẩu.
Thẩm Hi Hòa đi đầu, quả nhiên mục tiêu của người nọ là Tề Bồi, ban đầu gã chỉ nhìn bọn họ với vẻ dò xét, thấy
Tùy A Hỉ cõng Tề Bồi trên lưng thì biến sắc, nhưng gã ta còn chưa kịp ra tay, Thẩm Hi Hòa đã giơ tay trái lên, bắn
một cây kim châm vào cổ gã ta.
Động tác của gã ta khựng lại, sau đó ngã nhào xuống đất, được Trân Châu đỡ lấy.
Lần này Thẩm Hi Hòa dùng kim châm tẩm thuốc tế vì muốn bắt sống nhân chứng, không đáng phải uổng phí một
cây độc chấm.
Đúng lúc này, đằng sau có hai người chạy tới đánh lén Trân Châu, hắn hai tên này là những kẻ lẻn vào phóng hỏa.
Võ nghệ của Tùy A Hỉ và Trân Châu không tồi, Thẩm Hi Hòa lại có vũ khí, dù hai tên này biết võ nhưng cũng
không khó đối phó, chẳng mấy chốc ba người đã hạ gục bọn chúng rồi lao ra ngoài. Nhưng rồi lại có năm sáu người
chạy tới, xem ra là nhằm vào bọn họ.
Trân Châu rút nhuyễn kiểm tra, Mặc Ngọc đứng ngoài canh gác cũng tung người lao tới, vung cước đá bay một tên
rồi tiếp đất trước mặt Thẩm Hi Hòa, quay sang nói với Trân Châu: “Giao cho tỷ đấy.”
Nói rồi, nàng ta che chở Thẩm Hi Hòa và Tùy A Hỉ xông ra ngoài. Không biết đám người Dương phủ phóng hỏa
bằng cách gì mà thể lửa càng lúc càng lớn. Chạy được một lát, bọn họ chợt thấy có chất lỏng tạt qua, mùi dầu cây
trầu nồng nặc. Sắc mặt Thẩm Hi Hòa tối lại, không ngờ có kẻ nhân lúc hỗn loạn, giả vờ dập lửa nhưng thực chất là
đổ thêm dầu!
Cô Độc Viên được xây bằng gỗ, một khi có dầu tạt vào, lửa cháy mỗi lúc một to. Tề Bồi được thu xếp nằm trong
viện tử trong cùng, đợi bọn họ ra được khỏi đây, còn chưa ra đến viện tử ngoài cùng đã bị lửa bao vây.
Mặc Ngọc ôm eo Thẩm Hi Hòa, tung người nhảy lên, một loạt tên bắn lén lập tức ập đến, nàng ta buộc phải ôm
Thẩm Hi Hòa nhảy xuống.
Xung quanh mịt mù những khói, mùi cháy khét xộc vào mũi, bốn bề là lửa đỏ ngợp trời, tựa như muốn bao trùm
bọn họ. Trân Châu giết chết năm tên rồi bắt kịp nhóm Thẩm Hi Hòa, nhưng cả bọn chỉ có thể trốn
một chỗ không có xà ngang trong viện.
“Tỷ bảo vệ quận chúa, ta giải quyết đám người bên ngoài!” Thấy Trân Châu đã đến, Mặc Ngọc bèn lao ra ngoài, mưa tên lập tức ùa đến. Mặc Ngọc khéo léo xoay người né tránh, không màng đến biển lửa dưới chân, mũi chân
đạp xuống đất lấy đà rồi tung người né tránh một loạt tên, chưa kịp thở lấy hơi, một loạt tên khác đã ập đến. Tên
bắn quả dày, Mặc Ngọc có nhanh đến mấy vẫn bị một mũi tên sượt qua vai, nàng ta bình tĩnh lặn xuống đất.
Mặc Ngọc lăn một vòng né tránh tên rồi tung người lên chiếc xe ngựa dùng ngoài cổng, nhờ có xe ngựa che chắn,
nàng ta có thể âm thầm tiến về phía kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng tối.
Thẩm Hi Hòa đứng giữa đất trống, tuy không bị bỏng lửa nhưng khói đặc quá nhiều khiến nàng bị ngạt thở, dù có
đeo túi thơm, lại có khăn tay được thấm ướt bằng tuyết đọng mà Trân Châu đưa cho, nàng vẫn không gắng gượng
được lâu.
Thấy Thẩm Hi Hòa lảo đảo chực ngã, Trân Châu nhìn quanh quất, thấy đằng trước có một cánh cửa đóng kín, lại
đánh giá thể lửa xung quanh, nghĩ bụng nếu mình cố sức biết đầu có thể xó cửa bật mở để Thẩm Hi Hòa ra ngoài.
Có điều cánh cửa đang bốc cháy phừng phừng, Trân Châu không mảy may do dự, vốc lấy hai nắm tuyết rồi lao về
phía cửa, Thẩm Hi Hòa cuống quýt vươn tay níu nàng ta lại mà không kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn Trân Châu đặt tay
lên cánh cửa, tuyết trong tay tan thành nước, nàng ta ra sức xô cửa, không màng đến những vết bỏng trên tay.
cửa bị lửa đốt nên cũng không còn vững, Trân Châu từng học cách phá cửa khi còn ở Tây Bắc nên chỉ một chốc cửa đã hé ra.
Nàng ta lùi lại, tiếp tục vớc tuyết bằng hai bàn tay đã bị lửa đốt bong tróc từng mảng, cảm giác nóng lạnh đan xen đột ngột khiến Trân
Châu đau đớn nhăn mặt, Thẩm Hi Hòa muốn ngắn nàng ta nhưng chính nàng còn đứng không vững, vừa mở miệng đã bị khói đặc xộc
vào cổ họng, làm nàng ho khan không dứt.
Tùy A Hi thấy vậy bèn buông Tề Bồi xuống, bắt chước Trân Châu Đốc Tuyết xô cửa.
Cuối cùng cánh cửa cũng bật ra, một thanh xà ngang đang cháy phừng phừng rơi xuống, Tùy A HỈ ôm chặt lấy Trân Châu, dùng thân
mình che chắn cho nàng ta. Thanh xà ngang nện xuống lưng hắn, Tùy A HỈ co rúm mặt mày vì nóng.