Tiêu Trường Doanh khựng lại, cả người cứng đờ nhưng làm như không nghe thấy, tiếp tục bước đi thật nhanh,
chẳng mấy chốc đã mất hút tron3g đám lau sậy đang đu đưa trong gió. Tiêu Trường Doanh đi theo chỉ dẫn của
Tiêu Hoa Ung, dọc đường không gặp phải một con thú dữ nào. S1au khi ra khỏi khu rừng, đi đến đường cái thì bắt
gặp mấy người hộ vệ đang tìm kiếm bọn họ.
Các hộ vệ chạy tới, có người hỏi Ti9êu Trường Doanh: “Liệt vương điện hạ, Thái tử điện hạ đầu rồi ạ?”
Tiêu Trường Doanh liếc người này, trả lời cộc lốc: “Không biế3t”
Hộ vệ bó tay, thấy Tiêu Trường Doanh khá nhếch nhác, đành phần vài người hộ tống Tiêu Trường Doanh về hành
cung, số còn lại 8tiếp tục tìm kiếm Tiêu Hoa Ung.
Vụ ám sát tại hành cùng nhanh chóng khép lại, Chiêu vương Tiêu Trường Mân và Tín vương Tiêu Trường Khanh
được lệnh đi đón Thái hậu về, những người khác cũng đi theo, ai về chỗ nấy, nhưng ngoài Thẩm Hi Hòa ra thì ai
cũng trằn trọc mất ngủ.
Gặp phải biến cố lớn thế này, ai cũng thấy hành cũng thật đáng sợ, nhưng Hữu Ninh đế chưa ra lệnh hồi Kinh thì
chẳng ai dám nói gì.
Thẩm Hi Hòa chợp mắt hai canh giờ, ngủ dậy thì nghe nói Tiêu Trường Doanh đã được cứu về. Nàng bình tĩnh nói:
“Ta biết rồi, dọn bữa sáng đi”
Thẩm Hi Hòa vừa chậm rãi dùng bữa vừa nghe Trân Châu bẩm báo về vụ hành thích đêm qua. Thân phận của đám
thích khách đã bị vạch trần, là người của vị Thái tử được Tiên để sắc phong. Tiên đến thiên vị quý phi, nhưng quý
phi vốn là quả phụ tái giá, thân phận thấp kém, cho dù Tiên đế có xằng bậy đến mấy thì cũng không thể phế bỏ
chính thế để phù chính quý phi được.
Thế rồi Tiên để dùng một tội danh mơ hồ thiếu căn cứ để biếm ba mẹ con Thái hậu đến Tây Bắc, có lần còn muốn
phế hậu. Triều đình vì thế mà cãi nhau ỏm tỏi, mẫu tộc của Thái hậu cũng nhiều lần bị hãm hại, song cuối cùng
Tiên đế vẫn không đạt được ước muốn. Mãi đến lúc lâm chung, Tiên để mới lập con trai của quý phi làm Thái tử.
Tiếc là vị Thái tử này còn chưa được các đại thần ủng hộ thì Tiên đế đã quy thiên. Thái tử còn chưa lên ngôi, Khiêm
vương và Hữu Ninh đế đã tiến công đến Kinh thành. Cuối cùng, ông ta gửi thư đầu hàng, sau đó mất tích giữa
hoàng cung. Nhiều người đồn rằng ông ta bị Hữu Ninh đế bí mật xử tử.
Thẩm Hi Hòa lại không cho là vậy, Hữu Ninh đế muốn giết ông ta thì có một cái cớ hay hơn nhiều, đó là vụ cho
ông ta tội danh ám sát Khiêm vương.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa chợt mỉm cười, nàng dám chắc Gia Thần Thái tử có thể tập kích hành cùng không thể
thiếu sự góp sức của Tiêu Hoa Ung trong đó. Có điều năng lực của Tiêu Hoa Ung còn ghê gớm hơn nàng nghi, ai
cũng tương Gia Thần Thái tử đã chết, không ngờ vẫn còn sống sờ sờ, còn biến thành lưỡi dao trong tay Tiêu Hoa
Ung, đầm Hữu Ninh đế một cú thật đau ngay thời điểm mấu chốt.
Trực giác mách bảo nàng rằng việc này vẫn chưa kết thúc, Tiêu Hoa Ung nhất định sẽ giáng cho Hữu Ninh đế một
đòn đau thấu tâm can.
“Đêm qua, thủ lĩnh của đám thích khách không phải là Gia Thần Thái tử mà là nô bộc của ông ta. Sau khi bị bắt,
người này đã tự sát” Trân Châu báo cáo với Thẩm Hi Hòa đầu đuôi cớ sự, giờ thì ai cũng biết chuyện này rồi.
Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu rồi tiếp tục dùng bữa.
Nàng vừa dùng bữa sáng xong, Mạc Viễn bỗng dưng hớt hải chạy vào bẩm báo: “Quận chúa, hình như Thái tử điện
hạ đã rơi vào tay Gia Thần Thái tử rồi”
Thẩm Hi Hòa đang rửa tay, chậu nước tỏa ra hương thơm thanh nhã, trên mặt nước thả vài cánh hoa dập dềnh.
Thẩm Hi Hòa giơ tay lên, cầm lấy khăn sạch do Bích Ngọc đưa, chầm chậm lau tay rồi nói: “Ô?”
Mạc Viễn ngước nhìn Thẩm Hi Hòa, thấy nàng vẫn bình tĩnh, hắn bèn lặp lại: “Thái tử điện hạ đã rơi vào tay Gia
Thần Thái tử, đám người tập kích bệ hạ và Thái tử điện hạ ngày hôm ấy chính là thuộc hạ của Gia Thần Thái tử.
Sau khi Liệt vương điện hạ được cứu về, các thị vệ lục soát trong núi, phát hiện rất nhiều thi thể. Dấu vết để lại cho
thấy nơi đó có hai toán nhân mã giao chiến kịch liệt. Toàn bộ thi thể đã được đưa về, có một số người ăn mặc giống
với đám thích khách tập kích hành cùng hôm qua”
“Thật à?” Thẩm Hi Hòa vẫn thờ ơ. Nàng lau khô tay, bôi kem dưỡng da rồi khoác khăn choàng lên vai, mở cửa
phòng, đi về phía tẩm điện của Hữu Ninh đế.
Hiện tại, nơi này có rất đông thị vệ canh gác, không cho người thường tiến vào. Thẩm Hi Hòa giơ kim bài lên, được
quyền đi qua trước ánh mắt hâm mộ của văn võ bả quan và nội quyển.
Với khứu giác nhạy bén của mình, vừa bước vào cửa Thẩm Hi Hòa đã ngửi được mùi máu tanh nồng cùng với mùi
hôi thối của các chết. Nàng khẽ nhíu mày, bình tĩnh băng qua sân đi vào trong viện. Trên khoảng sân trống trải là
những xác chết nằm la liệt, được chia làm hai bên. Một bên là những người mặc áo đen, ngực áo thêu
hoa văn ngọn lửa, bên này ít hơn thấy rõ. Bên còn lại cũng mặc áo đen, có người không bịt mặt, có người lại bịt kín
mặt chỉ chừa hai con mắt, bên này đông hơn hẳn. Thẩm Hi Hòa đếm sơ sơ cũng phải hai ba trăm người.
Ngỗ tác và thái y đang khám nghiệm tử thi. Hữu Ninh đế ngồi đằng trước, sắc mặt lạnh lẽo chưa từng thấy.
“Mau về đi, nữ lang như con làm sao chịu nổi cảnh máu me thế này?” Thái hậu cũng có mặt ở đây, vừa thấy Thẩm
Hi Hòa liền đuổi nàng về.
Thẩm Hi Hòa cung kính làm lễ: “Chiêu Ninh tạ ơn Thái hậu đã quan tâm nhưng Chiều Ninh lớn lên tại Tây Bắc,
nơi đây thường bị Đột Quyết đột kích, từng nhiều lần đứng trên thành lâu nhìn phụ thân và huynh trưởng chiến
đấu, số người thương vong nơi này đầu thể sánh bằng.”
Nói rồi, nàng lạnh nhạt nhìn số thi thể chất chồng ngoài sân, vẻ mặt bình tĩnh.
Thấy vậy, Thái hậu bèn vỗ về mu bàn tay nàng: “Thất Lang cần một Thái tử phi can đảm như con đấy.”
“Bệ hạ, kết quả điều tra cho thấy có hai phe khác nhau, một phe gồm những kẻ tập kích hành cùng hôm qua, phe
còn lại không rõ lai lịch, không thể xác định được phe nào đã bắt cóc Thái tử điện hạ” Thôi Tấn Bách báo cáo kết
quả điều tra sơ bộ với Hữu Ninh đế.
Hữu Ninh đế vẫn đang nhìn chằm chằm gần ba trăm binh sĩ Thần Dũng quân thiệt mạng. Đêm qua, Thần Dũng
quân giao tranh với người của Tiêu Giác Tung, không ngờ bọn người kia cũng có vài phần bản lĩnh, có thể giết sạch
đội Thần Dũng quân của ông ta không còn một mống.
Ông ta đổ bao công sức và tiền bạc để huấn luyện Thần Dũng quân, một khi ra trận có thể lấy một địch mười, vậy
mà lại bị giết dễ dàng đến thế.
“Bệ hạ, Thái tử điện hạ ở hiền gặp lành, bệ hạ đừng lo” Thấy Hữu Ninh đế thất thần, Lưu Tam Chỉ vội lớn tiếng
nói.
Hữu Ninh đế hoàn hồn: “Điều tra lại lịch của đám người này thật kỹ vào”
“Tuân chỉ” Thôi Tấn Bách đáp, “Bệ hạ, để thần đến nơi hai phe đã giao tranh xem thử, biết đâu tìm được tung tích
của Thái tử điện hạ”
Hữu Ninh đế thờơ“ừ một tiếng.
Thấy vậy, Thầm Hi Hòa chợt nói: “Muốn tìm tung tích của Thái tử điện hạ thì trước tiên phải biết Thái tử điện hạ bị ai bắt đi. Giờ đột
nhiên xuất hiện hai toán nhân mã khác nhau, nếu chúng ta phán đoán nhầm, chỉeviệc giải cứu Thái tử điện hạ sẽ bị chậm trễ. Chẳng
phải Liệt vương điện hạ đã trở về đó sao? Chi bằng mời Liệt vưrơng điện hạ đến đây hỏi thăm một chút.”
Dường như giờ Hữu Ninh đế mới nhìn thấy Thẩm Hi Hòa.
Hữu Ninh đế không thể không đồng ý. “Mời Liệt vương điện hạ đến đây.”
nghị của nàng khá hợp lý, và lại đang có nhiều người có mặt tại đây,
Có một số việc không cần che giấu, Hữu Ninh đế vẫn bình chân như vại.