CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Nếu quận chúa đến đây để chế nhạo ta thì không cần đầu.” Sắc mặt Vụ thứ sử sa sầm.


Thẩm Hi Hòa cúi đầu chỉnh vạt áo choàng và tay á3o, cảm thấy ổn thỏa mới ngẩng đầu lên: “Ta tới tìm Vu thử sử vì
muốn được giải đáp nghi hoặc.”


Vụ thử sử lạnh lùng nhìn Thẩm Hi Hòa1, không nói một câu.


Thẩm Hi Hòa thản nhiên: “Án trộm mộ liên lụy đến nhiều binh lính đào ngũ bị đày đi đào mỏ, tuy rằng ta không
9xem nhẹ Chiêu vương điện hạ, nhưng sau lưng điện hạ không có thế lực trong quân, nếu có thể âm thầm thả đi
nhiều người như vậy thì điện hạ 3đã không cần giấu tài đến tận bây giờ.


Suy ra, kẻ chủ mưu của án trộm mộ không phải Chiêu vương điện hạ, ta muốn biết kẻ khiển cho 8Vụ thứ sử phải
bước chân vào vũng nước đục này là ai.”


Vụ thử sử giật mình, ánh mắt nhìn Thẩm Hi Hòa cũng thay đổi.


Vừa rồi ông ta giận dữ không phải vì không có khí độ, không thể chấp nhận việc mình bị người khác hãm hại như


Thẩm Hi Hòa nghĩ, mà là vì trước đó ông ta đã xem thường Thẩm Hi Hòa, không ngờ mình lại mắc bẫy một tiểu nữ
lang như nàng.


Những lời nàng vừa nói lại khiến ông ta kinh hoàng, chỉ dăm ba câu đã phân tích thấu đáo vấn đề.


“Mời quận chúa về cho.” Vu thử sử cứng rắn.


Thẩm Hi Hòa đã đoán trước ông ta sẽ không phối hợp, nàng nói: “Vụ thứ sử, ông có biết đối phương hãm hại Bộ
thể tử không thành công thì sẽ làm thế nào để chấm dứt vụ án này thật nhanh chóng không?”


Đương nhiên bọn chúng sẽ chọn một kẻ khác để chịu tội thay, kẻ này là ai thì còn cần phải hỏi nữa sao.


Nếu Bộ Sơ Lâm chứng minh được mình bị người ta hãm hại, vậy kẻ hãm hại nàng ta quyết không thể nào vô tội
được. Vụ thứ sử nhắm mắt lại: “Mời quận chúa về cho.”


“Ông là thứ sử, hắn phải rõ hơn ta tình trạng hỗn loạn phát sinh do ản trộm mộ khó giải quyết thế nào.” Thẩm Hi
Hòa nói tiếp, “Bây giờ bệ hạ chỉ muốn giải quyết nhanh chóng, sẽ không vì một mình ông mà trì hoãn quá lâu. Một
khi bị phán tội trộm mộ, một mình ông không thể gánh vác toàn bộ được đâu.”


Làm hại Hữu Ninh để không thể không viết chiếu xưng tội, còn khiến dân chúng oán thán dậy đất, Hữu Ninh để có
phán tru di cửu tộc cũng không nặng.


Các khổ chủ nghe được phán quyết này hắn chỉ thấy hả hê vô cùng.


Vụ thử sử siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi rồi nói: “Mời quận chúa về cho!”


Thẩm Hi Hòa không ngờ tru di cửu tộc cũng không thể khiến ông ta khai ra kẻ chủ mưu, rốt cuộc người nọ đã hứa
hẹn với ông ta những gì để ông ta cam tâm gánh tội, thậm chí có liên lụy đến Chiêu vương cũng bất chấp.


“Quận chúa, sao vị Vu thứ sử này lại kín miệng thế nhỉ?” Ra khỏi nhà lao, Trân Châu thắc mắc.


“Chỉ có một khả năng.” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh nói, “Ông ta quả thật có dính líu trong vụ này, thậm chí còn giữ vai
trò quan trọng, một khi điều tra ra, ông ta cũng không cách nào thoát tội, tru di cửu tộc là chuyện khó tránh khỏi.”


“Nhưng dù vậy thì cũng không thể buông tha đồng phạm chứ.” Trân Châu nghĩ Vu thử sử không thể nào trơ mắt
nhìn bản thân bị tru di cửu tộc mà người còn lại vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.


“Tru di cửu tộc là chuyện khó tránh khỏi.” Thẩm Hi Hòa thản nhiên, “Nếu như ông ta có một đứa con riêng lưu lạc
bên ngoài, có thể để lại huyết mạch kế thừa, mà đứa con riêng này lại nằm trong tay kẻ đồng phạm kia thì sao?”


Trân Châu không nghĩ đến khả năng này, có điều ngẫm lại thấy cũng đúng.


Huyết mạch kế thừa là chuyện vô cùng quan trọng, nếu đã không thể tránh khỏi số kiếp bị tru di cửu tộc, vậy thì
chỉ có thể bảo vệ người mình có thể bảo vệ. “Chiêu vương phi đã qua đời, sau này Chiêu vương tục huyền, đương
nhiên sẽ không thân cận Vu gia nữa.” Thẩm Hi Hòa đã đoán được tâm tư Vu thứ sử, “Vụ thứ sử chỉ là bá phụ của
Chiêu vương phi quá cố, quan hệ lại càng xa.”


“Vậy là Vu thử sử đã sớm rời bỏ Chiêu vương để đi theo kẻ khác.” Trân Châu hiểu ra, sau đó lại hỏi, “Nếu đã như
vậy, chẳng phải lần này Chiêu vương điện hạ gặp phải tai bay vạ gió rồi sao…”


Chuyện lớn thế này, chỉ giết một thứ sử chưa chắc có thể xoa dịu dư luận, dù Chiêu vương điện hạ không có gì
đáng để hiềm nghi, chỉ e sẽ có người nhắc đến, rất có thể Hữu Ninh để sẽ ban chết cho hắn…


“Có ban chết hay không còn tùy vào ý muốn của Thái tử điện hạ.” Thẩm Hi Hòa cười nhìn Trân Châu.


Tại Kinh thành, tấu chương hỏa tốc của Đường Quyến còn chưa đến nơi, Tiêu Hoa Ung đã biết được tình hình ở Hà
Nam.


“Lão Nhị thật đáng thương, Vu gia đã bỏ rơi hắn mà hắn còn không biết.” Tiêu Hoa Ung thở dài thương hại.


“Điện hạ, quận chúa còn đang ở phủ Hà Nam đợi bệ hạ phải người đến điều tra đấy.” Thiên Viên nói.


“Phải chọn ai dứt khoát quyết đoán một chút, cô nhớ UU lắm rồi.” Tiêu Hoa Ung đưa thư cho Thiên Viên, ngẫm
nghĩ một lát rồi cười gian, “Cô thấy lão Nhị là phù hợp nhất.”


Tay Thiên Viên run run.


Làm vậy… làm vậy thì thất đức quá!


Nếu Chiêu vương điện hạ phải đích thân giải quyết việc này, Vu thử sử dính líu quá nhiều, không đại nghĩa diệt
thân không được, nhưng đại nghĩa diệt thân thì quần thần sẽ cho rằng Chiêu vương làm vậy là bỏ
xe giữ tướng, đến cả gia tộc của thế tử quá cố cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy thì sau này ai dám gả nữ lang cho


Chiêu vương điện hạ nữa? “Chưa chắc bệ hạ sẽ đồng ý để Chiêu vương điện hạ đi.” Thiên Viên nói nhỏ. “Cô muốn
để hắn đi thì bệ hạ sẽ để hắn đi.” Nói rồi, Tiêu Hoa Ung cúi đầu cầm lấy dao khắc, bắt đầu đẽo gọt một cây trâm gỗ
đàn rỗng ruột, bên trong thân trầm sẽ gần một thanh đoản kiểm để Thẩm Hi Hòa phòng thân.


Thẩm Vân An tặng một chiếc vòng tay có cơ quan đã là gì?


Hắn cũng có thể tặng đồ do mình tự tay làm cho nàng!


“Ngươi gọi Tiểu Thập Nhị đến đây, cô chưa muốn để lão Nhị biết hắn không đủ sức đắc tội cô, để Tiểu Thập Nhị
nói chuyện với hắn đi.” Tiêu Hoa Ung vừa chăm chú chạm trổ hoa văn lá bạch quả trên đuôi trâm, vừa dặn dò
Thiên Viên.


Vài ngày trước, Thập nhị hoàng tử Tiêu Trường Canh đã chuyển ra khỏi Đông cung, Tiêu Hoa Ung không hề ngăn
cản, xem như thường cho Tiêu Trường Canh vì đã có biểu hiện không tồi lúc ở bãi săn đi. Có điều, tuy Tiêu Trường
Canh đã ra cung nhưng Hữu Ninh để vẫn chưa phong tước cho hắn.


Tiêu Trường Canh thật tình không muốn bị Thái tử điện hạ nhớ thương, chỉ mong Thái tử điện hạ hãy quên mình
đi là tốt nhất.


Hắn tự cho là thông minh, thầm nghĩ Hữu Ninh đế vẫn còn đương độ tráng niên, đợi chừng mười năm nữa, khi ấy
hắn đã đủ lông đủ cánh, chưa chắc không có cơ hội, nhưng kể từ khi gặp được Tiêu Hoa Ung, hùng tâm trạng chỉ
của hắn đã hoàn toàn tắt ngóm, hệt như Lục ca mình. Bây giờ hắn chỉ muốn nghiêm túc làm việc, nỗ lực tích cóp
công lao, tự mình kiếm được tước vương là tốt nhất.


Nhưng Thái tử điện hạ lại không chịu buông tha hắn, xem hắn như tấm mặt nạ của mình, vì hắn cũng là hoàng tử,
thể là những chuyện Thái tử điện hạ không muốn lộ diện đều giao cho hắn làm.


Chẳng hạn như chuyện lần này, hắn phải thuyết phục Chiêu vương tự ứng cử đến Hà Nam phán xử người thân.


“Nhị ca, đây là bằng chứng phạm tội của Vụ gia, đã liệt kê đầy đủ từng chuyện một, huynh chỉ caafn trình lên phụ hoàng, phụ hoàng sẽ biết huynh không phải kẻ chủ mưu, đương nhiên sẽ đồng ý để huynh đến phủ Hà Nam.” Tiêu Trường Khanh đưa các chứng cứ Tiêu Hoa Ung thu thập được cho Chiêu Vương Tiêu Trường Mân.


Tiêu Trường Mân nhìn Tiêu Trường Canh, cười nhạt: “Thập nhị đệ quả là thâm tàng bất lộ.”


Tiêu Trường Canh vẫn mỉm cười lễ phép, nhưng trong lòng lại chua chát vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc