Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Không cần ta xoa xoa nữa à?” Thẩm Hi Hòa cười nhạo, lườm Bộ Sơ Lâm.
Bộ Sơ Lâm thấy nàng bước tới một bước, vội lùi vào p3hía trong giường, lỡ chạm phải vết thương, đau đến méo
mặt.
Thẩm Hi Hòa phì cười: “Sau này người phải cẩn thận đấy”
1
Bộ Sơ Lâm thôi cười, ánh mắt trầm ngâm: “Tại ta chủ quan, không lường được bệ hạ lại muốn giết mình”
“Bệ hạ đã bước và9o tuổi xế chiều, các hoàng tử dần đủ lông đủ cánh, thế nên bệ hạ sẽ ngày một thiếu kiên nhẫn
hơn” Thẩm Hi Hòa chắp tay đi đến bê3n cửa sổ, tư thái thướt tha, dung mạo thanh nhã.
Nàng nhìn về phía rừng trúc ngoài kia, bóng trúc mơ hồ phản chiếu trong đ8ôi mắt như có sương giá bao phủ của
nàng, “Vả lại, bệ hạ vẫn chưa đến mức quá đa nghi, sở dĩ ông ta hành động như vậy vì đây là thời cơ nghìn năm có
một, hơn nữa đã lên kế hoạch kỹ càng từ trước”
“Lên kế hoạch từ trước?” Bộ Sơ Lâm nghiền ngẫm mấy chữ này, ánh mắt sắc bén, “Ý muội là bệ hạ có tại mắt trong
quân đội Thục Nam, bên cạnh phụ thân ta!”
Chỉ cần dồn Bộ Sơ Lâm vào chỗ chết tại nơi đây, đợi đến khi tin tức đến được Thục Nam, gã gián điệp kia sẽ thừa
cơ đục nước béo cò, dựng chuyên phụ thân nàng ta qua đời vì quá đau lòng, dù có người phát hiện chân tướng đi
nữa thì khi ấy người được triều đình ủy nhiệm cũng đã nhậm chức, VÌ an toàn của bản thân và người nhà, sẽ chẳng
ai dám hố hè gì.
Hay cho một chiêu giết người không dao, lập lờ đổi trắng thay đen. “Đây chỉ là một phần” Thẩm Hi Hòa mân mê
phiến lá của chậu cảnh bày bên cửa sổ, “Trên đời không có việc gì là tuyệt đối, dù là bệ hạ cũng không thể đảm bảo
kế hoạch này không có sơ hở gì, nhưng ông ta vẫn ra tay, chứng tỏ..”
Thẩm Hi Hòa xoay người lại, tà váy lụa phất phơ, ánh mắt sáng quắc: “Chứng tỏ bệ hạ không sợ giao chiến với
quân Thục Nam” Bộ Sơ Lâm rùng mình: “Bệ hạ lấy đâu ra quân?”
Dù là vua nhưng lại chủ động ám sát kẻ bề tôi, chẳng có tình có lý, lẽ nào Hữu Ninh Để dám chắc mình sẽ được
ủng hộ mạnh mẽ, có thể huy động quân đội đồn trú quanh đó nghe lệnh vây quét Thục Nam? Chẳng lẽ ông ta
không sợ bọn họ cảm thấy môi hở răng lạnh, chạnh lòng trước sự nghi kỵ của đế vương? “Bệ hạ chưa từng nghĩ sẽ
dùng quân đồn trú quanh vùng trấn áp Thục Nam” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa tối lại, “Bệ hạ đã xây dựng một đội
quân bí mật của riêng mình từ năm sáu năm trước, nay đã có thành tựu
ban đầu, không còn bị ràng buộc gì nữa, giờ ông ta chỉ chờ cơ hội để đội quân này có dịp khai đao, qua đó khiến
bốn phương khiếp sợ” “Bệ hạ xây dựng đội quân bí mật sao?” Bây giờ Bộ Sơ Lâm mới biết chuyện này, nàng ta
hoảng sợ biến sắc.
Xây dựng một đội quân trong năm sáu năm mà không ai hay biết không phải việc dễ dàng, cho dù là đối với đế
vương đi nữa.
Tiền bạc là vấn đề đầu tiên, nhưng khó nhất là nhân lực, một đội quân chí ít cũng nghìn người, nhiều thì mấy nghìn
người, một lượng lớn dân cư mất tích mà lại chẳng có ai báo án, cũng không có báo cáo nào, cho thấy quan viên địa
phương đã che giấu giúp Hữu Ninh Đề, cũng có nghĩa Hữu Ninh Để nắm quyền khống chế tuyệt đối trong việc lựa
chọn quan viên địa phương.
“Bệ hạ đăng cơ đã hai mươi năm, thời gian đầu thì khắc phục xu thế suy tàn có từ thời tiền để còn tại vị, mấy năm
nay tuy tư lợi vị kỷ nhưng thứ nhất không trọng dụng nịnh thần, thứ hai không ân xá tham quan, được văn võ bá
quan xem như minh chủ, cũng được lòng dân.” Thẩm Hi Hòa nhắc nhở.
Lần này Bộ Sơ Lâm gặp đại nạn nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi lẽ không có bằng chứng thì
không thể vạch trần sự tàn nhẫn của Hoàng thượng.
Trên cương vị một đế vương, ngoài tham quyền cố vị, chú trọng danh tiếng ra, Hữu Ninh Để gần như không có
khuyết điểm gì. Ông ta không say mê nữ sắc, lại siêng năng cần chính, có dũng có mưu, biết chọn người tài, nếu
ông ta có thể kể vị một cách danh chính ngôn thuận trong hòa bình, hắn thiên hạ sẽ được thái bình thịnh trị.
Thế nhưng vận mệnh đẩy đưa, thời thơ ấu của ông ta là những chuỗi ngày long đong cơ khổ, bị đày đến Tây Bắc,
may mắn được Thẩm gia và Cố gia hỗ trợ, vả lại ông ta còn có một vị huynh trưởng tài hoa, lấn át hoàn toàn hào
quang của bản thân.
Về sau, ông ta thuận lợi đăng cơ, lại giữ kín như bưng về cái chết của huynh trưởng, không ít người thầm nghi ngờ
ông ta là thủ phạm, vô số ánh mắt đổ dồn về phía ông ta. Những lúc ông ta làm việc gì chưa được chu toàn sẽ có
người thở dài tiếc nuối cở sao Khiêm vương mất sớm, còn nói nếu Khiêm vương có thể đăng cơ bản tình hình sẽ
khác.
Trước kia, Hữu Ninh Đế bị thể gia chèn ép, một mình Cố gia chiếm gần nửa triều đình, nhiều mệnh lệnh vua ban bị
Môn hạ tỉnh bác bỏ, binh quyền nơi đâu cũng nằm trong tay ngoại thích, ai cũng ra sức bày mưu tính kể cho hoàng tử phe mình, Tây Bắc lại quá cường thịnh, làm ông ta ăn không ngon ngủ không yên.
Ông ta học cách nhẫn nhịn, từng bước thanh trừng hoạn quan, làm thế gia suy yếu, chỉ còn thiếu một bước nữa là
có thể trở thành một vị minh quân có công trạng không ai sánh bằng, vang danh thiên cổ. Một khi ông ta thâu tóm
được binh quyền, thiên hạ này mới chân chính trở thành thiên hạ của ông ta.
“Ta không hiểu vì sao tính đa nghi của bệ hạ lại nghiêm trọng đến vậy?” Bộ Sơ Lâm khẽ thở dài, “Phụ thân hai
chúng ta chỉ muốn bảo vệ bách tính địa phương mình thôi mà. Theo lời muội nói, bệ hạ có thể xem như bậc minh
quân, đừng nói chúng ta không có lòng tạo phản, dù muốn đi chăng nữa cũng không có cớ.
Miễn là bệ hạ chưa đến mức thất đức, tạo phản là chuyện đại nghịch bất đạo, không hợp lòng dân.
Rõ ràng có thể vua tôi đồng lòng, chung tay gầy dựng nền thái bình thịnh trị, nhưng bệ hạ lại không thể khoan
dung với chúng ta.
Chẳng lẽ chỉ cần Bộ gia và Thẩm gia sụp đổ, bệ hạ sẽ có thể thâu tóm hai vùng đất ấy trong tay được à? Dù có phải
tâm phúc tiếp nhận thì sau này trời cao đất xa, lại có quyền thế ngất trời, chắc gì người nọ không có lòng riêng?”
“Thanh trừng hoạn quan, chèn ép sĩ tộc, thâu tóm binh quyền” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, “Đó là công lao vĩ đại, nếu
bệ hạ thành công, chúng ta sẽ thành ninh thần cậy già lên mặt, sử sách ghi chép về chúng ta thế nào đều do bệ hạ
định đoạt cả”
“Chỉ vì chút hư danh ấy thôi sao?”
Đôi khi Bộ Sơ Lâm chẳng thể hiểu nổi Hữu Ninh Đế, mấy năm nay ở trong Kinh, nàng ta thấy Hữu Ninh Đế chưa
bao giờ trì hoãn thiết triều vì bệnh tật, lại nghiêm khắc với bản thân, làm gương cho quan lại, xứng đáng với lời ca
tụng cần chính yếu dần, nếu nàng ta không phải Thục Nam vương thế tử mà chỉ là một kẻ bề tôi bình thường, chắc
chắn nàng ta cũng sẽ tán dương Hữu Ninh Đế.
Bộ Sơ Lâm không tin một vị để vương như vậy lại không biết Thẩm gia và Bộ gia tuyệt đối không có hai lòng, cả Cổ
gia đã bị diệt môn cũng vậy. Thế nhưng ông ta lại không thể khoan dung.
“Đó không chỉ là hư danh” Thẩm Hi Hòa hết sức lý trí: “Bệ hạ có lập trường của mình, không phải ông ta không tin chúng ta, nhưng thân là vua, ông ta không thể chỉ nhìn vào cái trước mắt. Hôm nay, phụ thân và a huynh ta không có lòng mưu phản, người và phụ thân người cũng chỉ muốn làm trung thần. Nhưng ngày sau thì sao? Con cháu của a huynh ta có cam lòng không? Ngươi có thể bảo đảm con cháu Bộ gia các ngươi sẽ luôn trung thành không?”
Bộ Sơ Lâm há hốc mồm, song chẳng thể nói ra hai chữ “có thể.”
“Ngươi không thể.” Thẩm Hi Hòa nói chắc nịch: “Bệ hạ không muốn tai họa ấy xảy ra sau khi mình đã băng hà, Thẩm gia đã cắm rễ quá sâu tại Tây Bắc, mà Bộ gia của ngươi cũng thế. Bệ hạ không cần kẻ tiếp quản hai nơi này vĩnh viễn trung thành với mình, bởi kẻ đó có muốn trở thành Thẩm gia hay Bộ gia thứ hai đi nữa thì cũng phải mất rất nhiều năm mới gây dựng được nền tảng vững chãi, như thế đã đủ để người kế vị Hữu Ninh đế có biện pháp đối phó thỏa đáng.”
Xưa nay chưa từng có ai nói với Bộ Sơ Lâm chuyện này, cõi lòng nàng ta không khỏi rúng động. Thẩm Hi Hòa là nữ lang Thẩm gia, gia tộc nàng cũng bị đế vương kiêng kỵ và muốn diệt trừ, nhưng nàng lại có thể nắm bắt chính xác trong tâm vấn đề, không oán trách hay phẫn nộ, cũng chẳng thiên vị bên nào, làm Bộ Sơ Lâm phục sát đất: “UU, muội có trí tuệ của bậc đế vương đấy.”