CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Tây Bắc vương thế tử, ngươi ngậm máu phun người!” Khang vương quát to, mặt đỏ rần.


Thẩm Vân An chẳng buồn liếc nhìn ông ta một lần, vẫn t3iếp tục khom người trước mặt Hữu Ninh để: “Chuyện này quá mức nghiêm trọng, thần sợ muội muội hoa mắt nhìn nhầm nên không dám trình báo bệ hạ mà 1phải người âm thầm giám sát, vừa rồi có người tìm thần, cầm theo lệnh bài mà thần đưa cho thám tử phụ trách theo dõi vùng núi phía Nam, do vậy th9ần mới đi theo hắn ta. Tiết gia nữ lang lo cho thân bèn âm thầm theo sau, may mà có nàng ấy cứu giúp, không thì chỉ e thần dữ nhiều lành ít.”
Nói đến đây, khóe mắt Thẩm Vân An ứng đỏ, nhìn chằm chằm Khang vương đầy căm hận: “Thần nào có ngờ Khang vương lại ra chiêu một mũi tên trún8g mấy con chim, cho người giả mạo cung nữ của Tử công chúa để dụ muội muội gặp mặt, làm muội muội suýt nữa bị sát hại!”Chuyện này dính líu đến Tiết Cẩn Kiều, Tiết gia không thể chỉ lo phần mình, Tiết Hoành không thiên vị ai nhưng cũng sẽ không để mặc Vương Chính bao che kẻ khác.


“Bệ hạ, Tây Bắc vương thế tử đã dám nói vậy, thần tin tuyệt đối không phải vu vạ vô căn cứ mà hắn là có bằng chứng.” Đào Chuyên Hiển cũng bước ra ủng hộ cháu ngoại, nhất là khi Thẩm Hi Hòa còn đang hôn mê bất tỉnh, ông chỉ hận không thể lấy ánh mắt làm đạo mà băm vằm Khang vương ra!Chủ yếu là thấy thể lực của hai huynh muội tại Kinh thành quá mỏng, người của ông ta lại không có sơ hở gì, dù có thất bại cũng sẽ không bị người ta bắt thóp. Ông ta đầu thể điều động lực lượng trấn giữ xưởng chế tạo vũ khí chứ, đó là người của bệ hạ mà!


Nhưng đúng là vệ binh trấn giữ ở đó có hình xăm này, vị trí, độ lớn nhỏ đều giống như đúc!Thế là Hữu Ninh để bảo Thẩm Vân An vẽ bản đồ sơ lược rồi phái Tú Y sứ ra roi thúc ngựa xuất cung.


Dĩ nhiên những người này không phải đi tìm chứng cứ mà là giết người diệt khẩu, tiêu hủy dấu vết.Hai xác chết này không phải người do ông ta phải tới!


“Bệ hạ, thần đã biết vị trí của xưởng chế tạo vũ khí đó, bệ hạ chỉ cần cho người đi điều tra thì sẽ biết thật giả ngay!” Thẩm Vân An nghiêm mặt nói.Dứt lời, Thẩm Vân An bèn xé rách cánh tay áo của hai xác chết, quả nhiên lộ ra hình xăm.


Thấy hình xăm nay, bờ môi Khang vương run run, lòng bàn chân lạnh toát, ông ta nhận ra mình đã xong đời!Nghe đến đây, Khang vương vốn đang sốt ruột chợt bình tĩnh lại, bệ hạ sẽ bao che cho ông ta, ông ta đang làm việc cho bệ hạ cơ mà!


“Bệ hạ, thần tuyệt đối không có hai lòng, không thể để Tây Bắc vương thế tử vụ và như thế được, mong bệ hạ tra xét rõ ràng!” Khang vương hùng hồn.“Đã chết cả rồi sao?” Hữu Ninh để không giận mà uy.


“Bệ hạ, hai gã này ngậm sẵn thuốc độc trong miệng, sau khi bị bắt liền nuốt thuốc độc tự sát.” Thẩm Vân An thong thả nói, “Có điều thám tử mà thần phải vào vùng núi phía Nam tìm kiếm đã báo tin về cho thần, nói rằng vệ binh canh gác chỗ chế tạo vũ khí ai cũng xăm hình cung nỏ trên tay.”“Bất Nguy, con báo lại vị trí cho Tủ Y sử, trẫm sẽ phái Tú Y sử đích thân đi!” Hữu Ninh để ra lệnh.


“Bệ hạ, đường vào núi sâu hiểm trở, để thần dẫn đường cho Tú Y sử thì thỏa đáng hơn.” Thẩm Vân An thỉnh cầu.Nhưng vẫn không thiếu người hiểu rõ Khang vương, lại đa mưu túc trí, chẳng hạn như Môn hạ tỉnh Thị trung Vương Chính: “Bệ hạ, lén chế tạo vũ khí là tội mưu phản. Bệ hạ đang độ tráng niên, áp dụng chính sách cai trị nhân từ rộng khắp, thiên hạ thái bình đã lâu, đã lập Thái tử, chư vương thì văn võ song toàn. Khang vương điện hạ sao có thể có lòng mưu phản được?”


“Lời Vương công không khỏi có điều bất công.” Trung thư lệnh Tiết Hoành bước ra, “Khang vương điện hạ có lòng mưu phản hay không, Tây Bắc vương thế tử có vu oan hay không, thánh thượng tự biết phán đoán, chúng ta là thần tử, lại là cận thần, tuy có thể làm tai mắt, tay chân của bệ hạ nhưng không thể tùy tiện phán đoán những chuyện nghiêm trọng thế này, tránh quấy nhiễu sự anh minh của bệ hạ.”Đám đại thần vây quanh nhìn qua nhìn lại hai người, nhất thời khó mà nhận xét.


Ánh mắt Hữu Ninh để tàn nhẫn, lòng thầm bực Khang vương làm việc sơ suất, song cũng không thể không bao che cho Khang vương. Ông ta không muốn mất trắng tâm huyết bao năm, việc chế tạo vũ khí này liên lụy rất nhiều mặt.Phái để thử con rùa đó cạn máu mà chết trong đau đớn!


Ánh mắt Hữu Ninh để lạnh nhạt, không nhìn ra là mừng hay giận: “Bất Ngụy, con có chứng cứ gì không?” “Bẩm bệ hạ, thần có chứng cứ” Thẩm Vân An chắp tay nói, “Kẻ đánh lén thần lúc nãy đã bị bắt.”“Người đầu? Dẫn đến đây.” Hữu Ninh để ra lệnh.


Hai xác chết nhanh chóng được khiêng tới, đặt ở chính điện.Hữu Ninh để nghiêm mặt, giọng điệu bình thản: “Chiêu Ninh bị kinh hãi, bây giờ con bé chẳng còn người thân nào khác trong Kinh, con nên ở lại mới phải.”


Ông ta muốn nhắc nhở Thẩm Vân An, muội muội yêu quý của hắn còn đang ở trong cung.Hầu hết bá quan văn võ đều không nghi ngờ gì Hữu Ninh đế, chỉ cho là Hữu Ninh để không muốn để lộ thân phận của Tú Y sử nên mới không cho Thẩm Vân An đi cùng.


Vương Chỉnh lại nói: “Bệ hạ nói rất phải, thị phi giữa thể tử và Khang vương chưa kết thúc, hai bên đều không nên ra mặt, tránh khả năng vu oan giá họa.”“Bệ hạ, làm gì có chuyện này, làm gì có!” Khang vương không đội có với Thẩm Vân An mà kêu oan, “Lòng trung thành của thần với bệ hạ có trời đất chứng giám, Tây Bắc vương thế tử và quận chúa ăn không nói có vụ và cho thân, mong bệ hạ lấy lại công bằng cho thân!”


Bởi dính líu đến tội danh tự chế tạo vũ khí, vốn là tội chém đầu, quần thần không ai dám tùy tiện lên tiếng, dù là người có quan hệ tốt hay đã trở mặt với Khang vương.Một trong số đó là quặng sắt, ông ta đã che giấu một nơi được báo cáo là có mỏ quặng, một khi việc bí mật chế tạo vũ khí bị vỡ lở, lộ ra một lượng lớn vũ khí, ắt sẽ phải truy xét nguồn gốc đến cùng, rốt cuộc sắt dùng để rèn đúc vũ khí từ đâu mà có?


Việc này liên lụy quá nhiều, có sơ sẩy gì thì những tâm phúc ông ta âm thầm nâng đỡ sẽ bị thiệt hại nặng nề:Thượng thư lệnh Thôi Chinh, Trung thư lệnh Tiết Hoành vốn dĩ không phát hiện điều gì, nghe vậy bỗng nhướng mày. Vương Chính giỏi mồm mép, khéo lấy lòng bệ hạ, tính tình thực dụng, lần này ông ta lại năng nổ thế kia…


Hai người trầm tư, ánh mắt sắc bén, song cả hai cùng lặng thinh không lên tiếng. Hai người bọn họ không tỏ thái độ gì, vài người khác nói hùa theo Vương Chính, Đào Chuyên Hiển toan lên tiếng thì Thẩm Vân An lại giành trước một bước: “Bệ hạ thảnh minh, thần sẽ ở lại chiểu cổ muội muội.”Quả thật ông ta có sai người ám hại Thẩm Hi Hòa và Thẩm Vân An, nguyên nhân cần quay ngược về hai ngày trước, ông ta đến xưởng chế tạo vũ khí thì phát hiện có người theo dõi, mất bao công sức mới dò la được là người của Thẩm Vân An.


Ông ta định thành thật báo cho bệ hạ, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại quyết định nhân hôm nay ra tay với Thẩm Hi Hòa và Thẩm Vân An.Khang vương khẽ nhếch môi, cười giễu Thẩm Vân An.


Xem ảnh 1

Bình luận

Truyện đang đọc