CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Muội lại thấy như thế không sớm không muộn mà là vừa lúc.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, “Thái tử điện hạ mắc phải một căn bệnh kỳ lạ vào năm lên tám,3 buộc phải xuất cung điều trị, nhiều năm nay bệnh tật triền miên, sức khỏe suy nhược, bá quan văn võ trong triều đều xem hắn chỉ là Thái tử trê1n danh nghĩa. Chẳng những hắn không thể văn ôn võ luyện, mà các phe phái cũng chẳng để ý tới hắn, nhờ vậy bệ hạ bớt được bao nhiêu là phiền phứ9c cơ chứ?”


Nếu đợi Thái tử trưởng thành mới ra tay thì vừa không tiện, vừa dấy lên sóng gió giữa các thế lực trong triều.Đẻ chửa cửa mả, sức khỏe Thẩm Hi Hòa vốn kém, có thể tránh được chuyện sinh con nối dõi thì nên tránh.


Sau này cũng không phải đau lòng trước cảnh người một nhà cắn xé nhau vì tranh giành hoàng quyền. “Để sau này rồi tính…” Thẩm Hi Hòa từ chối nêu ý kiến,“Ta không cần dùng độc cũng có thể cạy miệng điện hạ.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt.


Lúc nào nàng cũng tỏ ra ung dung, tự tin đến ngạo mạn như thế, Tiêu Trường Doanh cười cười, cầm chung trà lên ngửi rồi mới hợp một ngụm: “Quận chúa mời ta đến gặp, mong được chỉ giáo cho.”“Manh mối chuyện An Tây đã đứt đoạn hết cả, có một việc ta nghĩ mãi không ra.” Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Trường Doanh bằng ánh mắt lạnh bằng, “Kẻ đã dùng đến tai mắt cài cắm hơn mười năm ắt phải nắm chắc việc này, dù không lấy được bản đồ bố phòng về tay mình thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được? Chẳng lẽ hắn ta biết bản đồ bố phòng đã bị người ta hớt tay trên mà vẫn có thể cam tâm để bao công sức bày mưu tính kế của mình trở thành công dã tràng?”


Lời Thẩm Hi Hòa khiến Tiêu Trường Doanh và Thẩm Vân An không khỏi suy tư.Việc này liên quan đến Tây Bắc nên Thẩm Hi Hòa không muốn trì hoãn, Tiêu Trường Doanh và Thẩm Vân An cùng vào Kinh ngày hôm qua, cùng ngày Tiêu Trường Doanh đã vào cung báo cáo công tác, VÌ có sự tham gia của hắn mà Thẩm gia không thể nói rằng tấm bản đồ bố phòng bị mất là giá, trừ khi muốn thiệu Tiêu Trường Doanh một món nợ ân tình,


Hôm nay, Thẩm Vân An diện kiến Hữu Ninh Đề, ông ta chẳng những không khiển trách Thẩm Nhạc Sơn thiếu giám sát trong chuyện này mà còn trấn an Thẩm Vân An một hồi.“Điện hạ đừng nên thấy bị oan, người ta làm gì cũng vì chữ lợi, mà người được lợi nhiều nhất từ việc này là điện hạ.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, mắt sáng lấp lánh, “Nên ta mong Liệt vương điện hạ có thể cho Thẩm gia chúng ta, cho Tây Bắc một lời giải thích rõ ràng.”


Tiêu Trường Doanh nghe mà trán nổi gân xanh: “Quận chúa thật khéo ăn khéo nói.”“Chỉ có thể tìm manh mối từ chỗ Liệt vương thôi.” Hôm nay Thẩm Hi Hòa đã suy ngẫm về chuyện này rồi.


“Có lẽ hắn cũng đang đợi chúng ta tìm hắn mà hỏi.” Thẩm Vân An hừ lạnh.“Lẽ nào ta nói không có lý?” Thẩm Hi Hòa nhìn Thẩm Vân An.


Trái tim Thẩm Vân An như tan chảy, Thẩm Hi Hòa nói gì cũng có lý cả!Sau khi đến Tây Bắc, Tiêu Trường Doanh luôn miệng nói rằng mình làm vậy là vì nghĩ cho Thẩm Hi Hòa, nhưng tuyệt nhiên không nói một lời về việc hắn làm thế nào có được tấm bản đồ bố phòng. Chuyện này liên quan đến sự yên bình của Tây Bắc nên cực kỳ quan trọng đối với Thẩm Nhạc Sơn, không hỏi không được.


“Không sao, muội sẽ gặp hắn một lần.” Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi.Thẩm Hi Hòa tự tay rót trà, ra dấu mời một cách nhã nhặn.


Tiêu Trường Doanh liếc nhìn qua: “Trà của quận chúa không có độc đấy chứ?”Tất nhiên Thẩm Vân An không yên tâm để muội muội một mình gặp mặt Tiêu Trường Doanh, hai huynh muội đợi trong nhã gian của Độc Hoạt Lâu chừng một khắc thì Tiêu Trường Doanh bước vào phòng vừa suýt soát giờ hẹn.


Hắn mặc áo cổ tròn màu đỏ như lửa, buộc tóc bằng kim quan, trông vừa quý phái vừa khí thế.Thẩm Vân An không biết Thẩm Hi Hòa nghĩ gì, cho rằng nàng tỏ thái độ như vậy có lẽ là cũng có chút tình cảm với Tiêu Hoa Ung.


Nhất thời lòng hắn ngổn ngang trăm mối, muốn nói Tiêu Hoa Ung chẳng tốt đẹp gì nhưng lại sợ muội muội vốn đã hờ hững với tình yêu, ngộ nhỡ bức bách quá đà thì muội muội sẽ thành ni cô thanh tâm quả dục mất.Đúng vậy, Vì sao kẻ chủ mưu không có động tĩnh gì, hắn có thể vươn vòi bạch tuộc ra xa như vậy hẳn không phải người bó tay khi việc lấy cắp bản đồ bố phòng gặp sự cố, chỉ biết ngồi chờ chết.


Thẩm Hi Hòa nhấp một ngụm nước hoa quế: “Bởi vậy, ta có lý do nghi ngờ rằng hết thảy mọi chuyện là do Liệt vương điện hạ tự biên tự diễn.” Thẩm Hi Hòa vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Trường Doanh đã tối lại, giận dữ nhìn nàng chòng chọc.“UU…”


“A huynh, muội đã gửi thiệp mời cho hắn rồi.” Thẩm Hi Hòa giành nói trước, “A huynh không việc gì phải lo, xưa nay muội chưa từng cầu cạnh gì ai.”Nàng không muốn cướp con của người khác, làm vậy quá mức tàn nhẫn, vả lại người lạnh nhạt như nàng chỉ có thể hết lòng dạy dỗ con mình, chứ nếu là con người khác thì e khó mà thật lòng yêu thương được.


Nếu sức khỏe cho phép, nàng vẫn muốn có con của chính mình, về phần hoàng gia vô tình, giả dụ sau này thật sự có một ngày con ruột nàng vì quyền lực mà phản bội thì nàng cũng chẳng oán trách, bởi đó là do nàng không biết dạy con.“Hoàn3g gia vô tình.” Thẩm Vân An khẽ thở dài, nhìn Thẩm Hi Hòa đầy xót xa, “U U, nếu muội không có tình cảm gì với hắn thì sau khi gả cho hắn, tốt n8hất là tìm cho hắn một lượng đệt dễ khống chế, để nàng ta sinh con rồi đem nó về nuôi…”


(*) Một cấp bậc dành cho những người phụ nữ hầu hạ Thái tửNgặt nỗi nếu không nói gì, chỉ cần nghĩ đến việc sau này muội muội có thể đem lòng yêu Tiêu Hoa Ung, có thể đau lòng vì hắn ta, Thẩm Vân An lại hận không thể xách đạo làm thịt Tiêu Hoa Ung ngay lập tức!


Hai luồng ý kiến xung đột gay gắt trong đầu làm Thẩm Vân An sầu não không thôi.Khi ấy còn có thể rêu rao rằng để vương đã nhận từ bỏ qua những kẻ thua cuộc lại không biết hối cải.


Thẩm Hi Hòa hẹn Tiêu Trường Doanh gặp mặt ở Độc Hoạt Lâu, tiện thể xem thử dạo này Độc Hoạt Lâu làm ăn thế nào.Tiêu Trường Doanh phát cáu với sự vô sỉ của hai huynh muội nhà này: “Quận chúa tướng chỉ cần thể này là có thể khiến ta mở miệng à?” “Đương nhiên không đơn giản thể được.” Thẩm Hi Hòa cười, “Nhưng nếu ta bẩm báo với bệ hạ rằng ta biết chuyện bản đồ bố phòng bị mất từ chỗ điện hạ, không biết bệ hạ sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”


Tin tức bản đồ bố phòng bị mất còn chưa truyền ra mà Tiêu Trường Doanh đã lấy được bản đồ, Thẩm Hi Hòa còn được Tiêu Trường Doanh cho xem nữa chứ.Ông ta biết có khiển trách cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều, bởi chưa phát sinh hậu quả nghiêm trọng, có muốn trút giận cũng không xong, đành ghi nhớ lần này, đợi một ngày Thẩm Nhạc Sơn gục ngã thì đây chính là một trong số các tội danh.


Xưa nay, mỗi vị quyền thần thua cuộc đều phải gánh chịu vô số tội danh được tích lũy theo năm tháng như thế này đây.“A huynh lại làm sao nữa rồi?” Thẩm Hi Hòa nhìn Thẩm Vân An đầy nghi hoặc, khó khăn lắm hắn mới bình tĩnh lại, giờ chẳng hiểu sao lại mặt nhăn mày nhó.


Thẩm Vân An có nỗi khổ tâm khó nói nên lời, đành bia một cái cớ cho qua chuyện: “Huynh đang nghĩ về kẻ chủ mưu chuyện An Tây.”Hữu Ninh Đế mà biết chắc sẽ tức chết, dù không nghi ngờ Tiêu Trường Doanh là kẻ chủ mưu thì cũng sẽ cho rằng Tiêu Trường Doanh không xem phụ hoàng ra gì!


“Bệ hạ không dễ bị người ta châm ngòi ly gián như vậy đâu, huynh muội hai người cũng sẽ bị ông ấy nghi ngờ.” Tiêu Trường Doanh cười gần. Thẩm Hi Hòa khẽ than, vẻ tiếc nuối: “Không biết điện hạ đã giao tấm bản đồ bố phòng thu hồi được ở Tây Bắc cho bệ hạ chưa?”


Xem ảnh 1

Bình luận

Truyện đang đọc