CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Quận chúa…”


“Mạc Viễn, ta chỉ cần người nghe lời.” Thẩm Hi Hòa nói một câu ngắn gọn, không cho Mạc Viễn phản bác.


Mạc Viên lập tức vâng dạ, dẫn đoàn đi tiếp.


“Quận chúa, chúng ta đi đường vòng thật ạ?” Thấy Mạc Viễn không dám dị nghị gì, cam chịu dẫn đoàn theo đường lớn mà đi, Trân Châu cảm thấy dường như quận chúa lạ lẫm mà quen thuộc của mình cố tình cắt đuôi Mạc Viễn.


Thẩm Hi Hòa khép vạt áo choàng, hỏi với giọng nhẹ bẫng: “Trân Châu, em nói xem tình trạng sức khỏe như ta có thể sống được bao nhiêu năm?”


“Quận chúa đừng suy nghĩ lung tung, sức khỏe người chỉ hơi yếu hơn người bình thường một chút, nô tỳ nghe nói các quý nữ Kinh thành ai cũng mình hạc xương mai, xem đó là đẹp.” Trân Châu vội an ủi Thẩm Hi Hòa.


Thẩm Hi Hòa đa sầu đa cảm từ bé chủ yếu là vì sức khỏe suy nhược từ trong bụng mẹ.


“Việc gì phải cuống lên thể kia, sức khỏe ta thể nào ta tự biết.”


Đúng lúc ấy, một cơn gió từ rừng trúc thổi tới, tà váy và áo choàng của Thẩm Hi Hòa dập dờn trong gió, mái tóc được búi đơn giản cũng phất phơ, thoang thoảng hương bay. Thân hình mảnh mai của nàng vẫn đứng vững tại nơi ấy tựa như một cây trúc cắm rễ sâu trong đất, hiên ngang cứng cỏi.


“Chúng ta đi Lạc Dương trước.” Thẩm Hi Hòa hít một hơi, hương trúc tươi mát mà cơn gió đem lại khiến nàng thấy thật dễ chịu.


“Vì sao phải đi Lạc Dương ạ?” Trân Châu thấy khó hiểu, tuy cũng tiện đường nhưng lộ trình vốn dĩ của họ không ghé Lạc Dương mà đi thẳng đến Kinh.


“Em cử đi rồi biết.”


Thẩm Hi Hòa không muốn nhiều lời, Trân Châu cũng chẳng dám hỏi thêm, bây giờ quận chúa không thích bị gặng hỏi.


Sức khỏe Thẩm Hi Hòa kém, dù có Trân Châu chăm sóc nhưng cũng phải mất nửa tháng mới đến được Lạc Dương.


Họ đến huyện Y Dương, phủ Lạc Dương, trọ lại tại khách điểm tốt nhất vùng, không ngờ tình cờ gặp lại Bộ Sơ Lâm. “Quận chúa có hài lòng với món quà ta tặng không?” Bộ Sơ Lâm đi thẳng vào phòng Thẩm Hi Hòa, ngồi xuống cạnh nàng như thể quen thân lắm.


Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt đứng dậy, Bộ Sơ Lâm suýt thì chới với, may mà nàng ta có võ nghệ không tồi nên ngồi vững được.


Thấy Thẩm Hi Hòa ngồi vào chỗ khác, Bộ Sơ Lâm gác một chân lên ghế: “Quận chúa trở mặt nhanh quá.”


“Nếu không có ta, chỉ e thế tử khó thoát được tội mưu sát hoàng tử.”


Trong lần gặp trước, Bộ Sơ Lâm nói sẽ trả ơn, ý nàng ta chính là vật chứng mà Tiêu Trường Doanh khó khăn lắm mới lấy được, khi ấy nàng ta vì đuổi theo Tiêu Trường Doanh nên mới đến nơi đó. Mục đích của nàng ta là không để vật chứng rơi vào tay Tiêu Trường Doanh, còn ý đồ sâu xa của nàng ta là gì thì Thẩm Hi Hòa không muốn truy xét đến cùng. Hôm ấy, Bộ Sơ Lâm không dẫn theo thủ hạ, nếu nàng ta cứ thể ra mặt cứu Tiêu Trường Doanh ắt sẽ để lộ ra việc này có nhiều phe phái dính líu.


Thế rồi Thẩm Hi Hòa xuất hiện, mang theo một đội binh sĩ tinh nhuệ của Tây Bắc, nhờ đó đám sát thủ kia mới rút lui.


Nếu đổi thành Bộ Sơ Lâm, nàng ta chỉ có một con đường chết!


Thẩm Hi Hòa lườm Bộ Sơ Lâm đang ngạc nhiên đến đờ cả người, chậm rãi nói: “Bởi vậy, thế tử chắng trả ơn cho ta được cái gì, mà là ta cứu mạng thế tử một lần, đồng thời còn giúp thế tử một việc, tính ra là thể tử thiếu ta hai món nợ ân tình và một cái mạng đấy.”


Bộ Sơ Lâm chẳng làm gì đã thiếu người ta hai món nợ ân tình và một cái mạng:“”


“Uống cốc nước cho đỡ choáng đi này.” Thẩm Hi Hòa đưa cho Bộ Sơ Lâm một cốc nước.


Bộ Sơ Lâm bị mở lý lẽ ngang ngược của Thẩm Hi Hòa làm cho đầu óc rối bời, cứ thể đưa cốc nước lên miệng uống một hơi cạn sạch. “Trong nước có độc đấy.”


Bộ Sơ Lâm cầm chiếc cốc rỗng không, ngây ra. Nàng ta nuốt nước bọt, nửa tin nửa ngờ nói: “Đừng đùa chứ.” Thẩm Hi Hòa lại rót cho nàng ta một cốc: “Thuốc giải đây.”


Bộ Sơ Lâm vội vã bưng lên uống, còn chưa kịp đặt cốc xuống đã nghe Thẩm Hi Hòa nói: “Trên miệng cốc có độc.”


Bộ Sơ Lâm: “…”


Nàng ta sắp phát điện, thiếu nữ mỹ miều nói cười nhỏ nhẹ trước mặt nàng ta còn đáng sợ hơn cả bà La Sát.


Thấy ánh mắt Bộ Sơ Lâm thoáng vẻ sợ hãi, Thẩm Hi Hòa lại rót một cốc nữa: “Đây cũng là thuốc giải.”


Lần này Bộ Sơ Lâm nhìn chòng chọc cốc nước trà sóng sánh, ngần ngừ không đụng đến. “Chỉ là thuốc giải thôi.”


Bộ Sơ Lâm nhìn Thẩm Hi Hòa chằm chằm trong tích tắc, sau đó mới lặng lẽ nâng cốc lên, nhắm mắt nhắm mũi uống cạn! Đợi nàng ta nặng nề đặt cốc xuống bàn, Thẩm Hi Hòa mới khẽ khàng hỏi: “Thể tử có thấy tay chân rã rời không?”


Bộ Sơ Lâm vội thử vận khí, mắt nheo lại, yếu ớt chỉ tay vào mặt Thẩm Hi Hòa:“..”


Thẩm Hi Hòa liếc nhìn lò hương đang lượn lờ tỏa khói đặt bên cạnh, ánh mắt sáng quắc.


Đó là một chiếc lò hương chân cao bằng lưu ly khảm đồng có hoa văn chấm nồi, tỏa sáng long lanh, đường nét tinh xảo, đồ quý giá thể này không thể nào là đồ của khách điểm được.


Thấy Bộ Sơ Lâm choáng váng, Thẩm Hi Hòa dịu dàng nói: “Ta đã sớm nói với người rồi, Vãn Ngọc là hương của nữ tử, ngươi lại không chịu đổi. Ngươi tưởng ta biết từ trước, hôm ấy chỉ giả vờ làm màu thôi sao? Quả thật người bình thường không thể ngửi được, nhưng ta không phải người bình thường. Người đến gần là ta có thể ngửi được, càng gần thì mùi hương càng nồng, biết người đang đến gần nên ta mới vì ngươi mà đổi hương liệu đấy.”


Tủy hoa là một loài hoa đẹp, hương rất thơm, nhưng sinh vật hít phải sẽ hôn mê.


Nàng và Trân Châu đeo túi thơm có tác dụng thanh tỉnh tinh thần, chống lại tác dụng của hương tủy hoa nên đương nhiên không có việc gì.


“Bịch” một tiếng, Bộ Sơ Lâm ngã xuống bàn nhưng chưa nhắm mắt lại mà vẫn còn nhìn Thẩm Hi Hòa chằm chằm với vẻ không cam tâm.


“Trân Châu.” Thẩm Hi Hòa gọi.


Trân Châu gỡ chiếc túi thơm bên hông xuống, đưa đến bên mũi Bộ Sơ Lâm, rồi tắt lò hương đi.


Túi thơm tỏa ra mùi hương tươi mát, Bộ Sơ Lâm ra sức hít vào, mùi hương xộc vào trong óc, nàng ta dần tỉnh táo lại, tay chân cũng hết bủn rủn.


“Nghe nói Chiêu Ninh quận chúa mảnh mai yểu điệu, tính tình hiền lành, thật khiến ta mở mang tầm mắt.” Phải mất một lúc, Bộ Sơ Lâm mới khôi phục lại, sau đó ngồi vào phía đối diện với Thẩm Hi Hòa, dáng vẻ cảnh giác hơn trước.


“Cũng thế cả thôi.” Thẩm Hi Hòa không muốn dông dài với nàng ta, “Nói đi, vì sao người lại đến đây.”


“Chiêu Ninh quận chúa làm người ta đau lòng quá đấy.” Bộ Sơ Lâm ôm ngực, làm như đau đớn lắm, “Ta có lòng thành đến tìm cô, vậy mà…”


Cặp mắt đen láy của Thẩm Hi Hòa nhìn Bộ Sơ Lâm chăm chú, ánh mắt bình thản.


Bộ Sơ Lâm giật thót, vội vàng xua tay: “Đừng, đừng, đừng… Ta đến tặng quà, tặng quà đó.”


Dứt lời, nàng ta lập tức vỗ tay, cửa sổ bật mở ra, một người bị ném vào. Người này lăn một vòng, đầu tóc rũ rượi, gương mặt lộ ra.


Trân Châu trừng mắt: “Linh Lung!”

Bình luận

Truyện đang đọc