CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Bệ hạ trúng độc kiểu gì?” Thẩm Hi Hòa ngạc nhiên.
Hôm nay cá Hữu Ninh đế lẫn Tiêu Hoa Ung đều bị thương, nhưng sa1u khi thải y chẩn đoán Tiêu Hoa Ung trúng
độc, mấy vị thái y đã cẩn thận thay phiên nhau bắt mạch cho Hữu Ninh đế, cùng 0kết luận là Hữu Ninh đế không
trúng độc.
“Mũi tên không tẩm độc, nhưng ta đã thừa cơ đi cứu ông ta để hạ độc.” T1iêu Hoa Ung cười khẽ, “Thay vì nói là
độc, chi bằng nói là cổ. Sở dĩ thái y chưa chẩn đoán được là do cổ trùng chưa nở, 2vẫn đang tiềm ẩn trong người bệ
hạ chứ chưa gây ra vấn đề gì thì làm sao phát hiện được?”
“Loại cổ này..” Thẩm H6i Hòa chau mày.
Từ xưa đến nay, cổ và độc luôn gắn liền với nhau, Thẩm Hi Hòa chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực nà9y, dù có đọc
qua trong một số cuốn sách nhưng cũng không để tâm, Tiêu Hoa Ung lại có vẻ rành rẽ.
Nàng không cho rằng mình thanh cao hơn người gì cả, nhưng cũng không muốn những người thân cận tiếp xúc với
mấy thứ này quá nhiều, sợ bị phản phệ. Có lẽ vì. không quá am hiểu nên nàng có phần kiêng kỵ vụ cổ.
“Là Gia Thần Thái tử đưa cho ta. Loại cổ trùng này xâm nhập vào cơ thể cũng giống như hạt giống gieo xuống đất,
hấp thụ chất dinh dưỡng trong đất để phát triển Cảm nhận được sự bài xích của Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung vội
giải thích về tác dụng của cổ một cách hàm súc.
“Ông ta không muốn bệ hạ chết sớm à?” Thẩm Hi Hòa lấy làm lạ.
“Ông ta chẳng còn nhiều thời gian nữa” Tiêu Hoa Ung chợt nói.
“Sao cơ?” Thẩm Hi Hòa thắc mắc.
“Từ mười năm trước, ông ta bắt đầu bị bệnh tật tra tấn, nên không muốn bệ hạ băng hà một cách êm ái” Tiêu Hoa
Ung nói, “Ông ta cũng không muốn ta dễ dàng đăng
Co.”
Nếu Hữu Ninh đế băng hà, Tiêu Hoa Ung kế vị là lẽ đương nhiên. Chẳng những Hữu Ninh đế ra đi trong nhẹ
nhàng, Tiêu Hoa Ung cũng đăng cơ thuận lợi, đó không phải điều Tiêu Giác Tung mong muốn. Hơn nữa, kể từ khi
biết Tiêu Hoa Ung không phải con trai của Hữu Ninh đế, Tiêu Giác Tung chỉ muốn nhìn hai người họ tàn sát lẫn
nhau, tuy rằng không được tận mắt chứng kiến nhưng ít ra ông ta cũng có thể tưởng tượng được, dẫu có qua đời
thì cũng được an ủi ít nhiều.
Thể là Tiêu Giác Tung đưa cho Tiêu Hoa Ung một loại cổ có khả năng hấp thu dinh dưỡng trong cơ thể người ta. Nó sẽ âm thầm tồn tại trong người Hữu Ninh đế, một khi ông ta bị bệnh, không cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho
nó thì nó sẽ bắt đầu xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.
Thầy thuốc có khám kiểu gì cũng không tài nào chẩn đoán được nguyên nhân gây bệnh, cũng không phát hiện
được sự tồn tại của cổ độc, cùng lắm chỉ thấy ngũ tạng của Hữu Ninh đế mất cân bằng. Hơn nữa, loại cổ trùng này
có kích thước cực nhỏ, chỉ có thể phá hoại lục phủ ngũ tạng từng chút một, muốn lấy mạng Hữu Ninh đế sẽ phải
mất tăm đến mười năm là ít.
Chưa kể phải đến năm sáu năm sau, Hữu Ninh đế mới có thể phát hiện cơ thể mình có vấn đề, mà khi ấy thì đã hết
đường cứu chữa. Ông ta sẽ phải làm bạn với thuốc men trong những ngày tháng cuối cùng của đời mình, ngày
ngày bị cơn đau giày vò, sống không bằng chết.
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa hơi khó chịu, nàng không phải người nhân từ tốt bụng gì, nhưng đã ra tay thì sẽ ra tay sao
cho nhanh gọn, không thích giày vò người khác làm vui, vừa mất thời gian và công sức, vừa để đối phương có cơ
hội phản công.
Bởi vậy, nàng không thích biện pháp chầm chậm tra tấn người ta đến chết thế này. Nhưng đây chỉ là ý kiến của cá
nhân nàng về biện pháp này mà thôi, nàng sẽ không Vì vậy mà chán ghét Tiêu Hoa Ung.
“Điện hạ xác định Tiêu Giác Tung không còn sống được bao lâu?”
Hiện nay, Tiêu Giác Tung vẫn đang lẩn trốn. Người tàn nhẫn và xảo trá như ông ta mà còn sống thì đừng nói Hữu
Ninh đế, đến nàng cũng không được yên tâm. Trước mắt, Tiêu Giác Tung chỉ hận Hữu Ninh đế, nhưng biết đâu sau
này thấy Hữu Ninh đế chắc chắn không thoát khỏi cái chết, ông ta lại dời mục tiêu sang người khác thì sao.
Năm ấy, Khiêm vương cũng là kẻ địch của Tiêu Giác Tung, nếu không có tài dùng binh như thần của Khiêm vương,
giờ này người ngồi trên ngai vàng sẽ là Tiêu Giác Tung mới phải.
“Bệnh lâu cũng thành thầy thuốc, tuy ta chưa thành thầy thuốc nhưng vẫn có thể phân biệt được có đúng là đối
phương đang lâm bệnh nặng, hết đường cứu chữa hay không” Tiêu Hoa Ung trấn an Thẩm Hi Hòa, “Huống chi
sau khi tìm được ông ta, ta đã điều tra rồi, người chữa trị cho ông ta chính là bạn cũ của Lệnh Hồ lão đầu, muốn
biết bệnh tình của ông ta thật giá thế nào rất dễ”
Thẩm Hi Hòa tin tưởng năng lực bày mưu tính kế của Tiêu Hoa Ung, xưa nay chưa từng thấy hắn thất bại bao giờ.
“Ta không ngờ điện hạ lại vạch trần thân thế của mình” Thẩm Hi Hòa cảm khái.


Tiêu Hoa Ung ung dung mỉm cười: “Ta nhân cơ hội này công khai sự thật, về sau bệ hạ không thể không diễn trò
cha hiền con hiếu với ta, bớt được ổi chuyện phiền phức”
Thân thế của Tiêu Hoa Ung vẫn luôn là cái gai trong lòng Hữu Ninh đế, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ lợi dụng điều
đó cho mưu đồ của mình. Hơn nữa, Tiêu Hoa Ung phát hiện Hữu Ninh đế đang hoài nghi rằng hắn đã biết được
thân thế của mình. Thay vì tiếp tục giằng co và thăm dò lẫn nhau với Hữu Ninh đế, không bằng phơi bày tất cả.
Không cần biết Hữu Ninh đế kết luận thế nào, ông ta sẽ cố gắng khiến Tiêu Hoa Ung tin rằng chuyện này chỉ là lời
xằng bậy của Tiêu Giác Tung mà thôi.
Đương nhiên, Hữu Ninh đế sẽ tìm cách lờ đi lời cáo buộc sát hại huynh trưởng, đã vậy, Tiêu Hoa Ung dứt khoát
ràng buộc hai chuyện này lại với nhau. Từ nay trở đi, nếu Hữu Ninh đế không muốn gánh bêu danh sát hại huynh
trưởng thì phải công nhận thân phận Trung cung đích tử của Tiêu Hoa Ung với bàn dân thiên hạ.
“Vậy… sau này điện hạ không định cải chính à?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
Cứ ràng buộc như vậy thì Tiêu Hoa Ung sẽ mãi là nhi tử của Hữu Ninh đế.
Tiêu Hoa Ung lẳng lặng nhìn Thẩm Hi Hòa trong chốc lát bằng cặp mắt sâu thẳm rồi mới bật cười và nói: “Ủ U, ta đã phiêu bạt khắp chốn từ năm lên mười, thật ra, ta vốn tính ngang tàng, không thích bị ràng buộc chứ không
thong dong nhã nhặn như nàng vẫn thấy. Ta không giống với hầu hết mọi người, có những thứ ta không quá coi
trọng, chẳng hạn như nhận tổ quy tông, lá rụng về cội gì đó, không có cũng chẳng sao”
Tiêu Hoa Ung không rõ mình như vậy có xem như bạc tình bạc nghĩa hay không. Hắn chưa từng gặp mặt cha mẹ
ruột, cũng không có tình cảm gì với bọn họ. Hắn đã phải trải qua quá nhiều tuyệt vọng và bất lực trong thời thơ ấu,
từng vô số lần dạo bước qua quỷ môn quan, khi ấy không có ai chia tay cho hắn, không có ai ôm hắn vào lòng.
Bởi vậy, Tiêu Hoa Ung cảm thấy mình chẳng có tình nghĩa sâu nặng gì với thân sinh phụ mẫu cả.
Hắn không quan trọng mình là con ai, đối với hắn mà nói, hắn chỉ là hắn, những gì hắn sở hữu chỉ thuộc về một
mình hắn mà thôi.
Đương nhiên bây giờ đã khác, hắn đã có Thẩm Hi Hòa, của hắn cũng là của nàng.
Tiêu Hoa Ung không dám nói quá rõ ràng, khó khăn lắm Thẩm Hi Hòa mới quan tâm đến hắn hơn trước, hắn sợ Thẩm Hi Hòa nghĩ mình máu lạnh rồi xa cách mình, nhưng cũng không muốn lừa gạt nàng, đành uyển chuyển giãi
bày tâm sự.
Nói rồi, Tiêu Hoa Ung thấp thỏm nhìn Thẩm Hi Hòa.


Dù rất lo hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng nàng hoàn toàn sụp đổ,hắn vẫn quyết định nói thật.
Thẩm Hi Hòa cười khẽ:“Điện hạ đúng là chẳng tự biết mình gì cả”“Hà?”Đột nhiên nghe được một câu không đầu không đuôi,dáng
vẻ bất an của Tiêu Hoa Ung tan biết trong phút chốc,thay vào đó,hắn nhìn chằm chằm Thẩm Hi Hòa với vẻ hoang mang.
Thấy Tiêu Hoa Ung vừa nghi hoặc vừa đăm chiêu ra chiều ngẫm lại,Thẩm Hi Hòa vui vẻ trêu hắn:“Thong dong nhã nhặn ấy hả?Ta
chưa bao giờ cảm nhận được những phẩm chất ấy của điện hạ,nhưng lại thấy rõ bản tính ngang tàng không thích ràng buộc của điện
hạ đây
Những khiởtrước mặt nàng,Tiêu Hoa Ung sẽ biến thành một kẻ háo sắc,vậy mà hắn còn không biết nhìn lại bản thân!

Bình luận

Truyện đang đọc