CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Thẩm Hi Hòa đưa Nghiêu Tây công chúa đến nơi xa xôi hẻo lánh này, xung quanh không có thôn xóm. Có Nghiêu
Tây công chúa phối1 hợp, mọi vết tích đều bị xóa sạch. Hai người thương lượng để Nghiêu Tây công chúa ở lại đây
một đêm, ban đầu Thẩm Hi Hòa b0áo đợi đến khi trời sắp sáng thì treo nàng ta lên cây tầm một canh giờ cho ra dáng là được.
Nhưng Nghiêu Tây công c1húa lại khăng khăng đòi treo cả đêm để bản thân thêm phần chật vật, khơi gợi lòng
thương xót của Hữu Ninh đế, tiện thể lấy 2cớ này chấm dứt dây dưa với Tiêu Hoa Ung mà không bị nghi ngờ.
Thẩm Hi Hòa không nán lại đây, chỉ dặn Mặc Ngọc và M6ạc Viễn thay phiên trông coi từ xa, đề phòng có biến cố
gì. Nếu binh sĩ Thổ Phồn và Kim Ngô vệ tìm được Nghiêu Tây công chú9a sớm hơn dự kiến thì xem như nàng ta may mắn, bọn họ không cần can thiệp.
Để mọi người không nghi ngờ, Thẩm Hi Hòa cố tình nặng tay với Nghiêu Tây công chúa, còn xóa sạch dấu vết để
lại, khả năng nàng ta được tìm thấy sớm hơn dự kiến rất thấp.
Đúng như Thẩm Hi Hòa dự đoán, mãi chẳng thấy ai tìm được đến đây. Nghiêu Tây công chúa đã bị treo trên cây
gần ba canh giờ, thời tiết tháng Mười trong Kinh rất rét, môi nàng ta tím tái, sắc mặt trắng bệch, Mạc Viễn nhẩm
tính canh giờ, thả Nghiêu Tây công chúa xuống.
Tùy A Hỉ bị đánh thức để châm cứu cho Nghiêu Tây công chúa. Sau một hồi châm cứu cho máu huyết lưu thông,
Tùy A Hỉ xác định Nghiêu Tây công chúa sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, hai tay cũng không bị hoại tử,
bèn đưa Nghiêu Tây công chúa đang hôn mê về sứ quán theo lời dặn của Thấm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa ngủ dậy, vừa rửa mặt xong xuôi, đang dùng bữa sáng thì có nội thị từ trong cung tới, nói rằng Hữu
Ninh đế có khẩu dụ, tuyên nàng vào cung.
Nguyên nhân vì sao thì Thẩm Hi Hòa đã biết. Nàng vẫn bình thản như thường, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt
nhìn nội thị kia. Sau khi vào cung, nàng đứng đợi bên ngoài Minh Chính điện nhưng mãi chẳng thấy ai thông báo.
Gió rét thấu xương thổi tới, tựa như những lưỡi dao cắt vào da thịt. Trân Châu đã hỏi thăm, nội thị nói Hữu Ninh
đế đang bán chính sự với các đại thần vì lâm thời có việc quan trọng, hắn không dám tùy tiện thông báo, sợ Hữu
Ninh đế nổi giận.
“Sức khỏe quận chúa vốn yếu, gió rét cắt da cắt thịt, nhỡ quận chúa bị cảm lạnh thì các ngươi có chịu trách nhiệm
được không hả?” Trân Châu khẽ quát.
Nội thị sợ sệt nói: “Cô nương bớt giận, năm nay tuyết rơi sớm, thiên tại khắp nơi, nhiều chỗ giấu giếm không trình
báo, mãi đến nay mới lộ ra. Bệ hạ nổi trận lôi đình, chư công Tam tỉnh Lục bộ đều đang ở trong đó
“Cung điện lớn thế này mà không có chỗ che mưa tránh gió à?” Trân Châu sa sầm mặt.
“Cô nương.” Nội thị tỏ vẻ khó xử, “Bệ hạ đang nổi nóng”
Bọn họ không dám tự tiện quyết định, xưa nay có quy định nếu không thông báo thì không được bước vào Minh
Chính điện, bọn họ mà tự tung tự tác cho phép Thẩm Hi Hòa đi vào, ngộ nhỡ Hữu Ninh đế nổi giận thì cả bọn sẽ bị
trách tội, thành thử đành để Thẩm Hi Hòa đứng đợi bên ngoài. Nhưng nếu Thẩm Hi Hòa có bất trắc gì, bọn họ
cũng khó lòng thoát tội. Tóm lại, lần này đằng nào bọn họ cũng gặp xui xẻo, trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết.
Thẩm Hi Hòa lắng lặng lắng nghe, mỉm cười không nói, mắt nhìn thẳng về phía trước. Nàng ngạo nghễ đứng đó,
tựa như những đóa mai lặng yên nở rộ trong gió tuyết sau lưng nàng.
Một lát sau, gió bắt đầu lớn dần, tuyết rơi ngày một dày. Thẩm Hi Hòa đưa tay ra khỏi lò sưởi tay, bắt lấy một bông
tuyết rơi xuống. Nàng nhẹ nhàng nắm tay lại, để bông tuyết tan đi rồi chầm chậm cất bước đi về phía trước. Đám
nội thị thấy vậy thì căng thẳng như thể sắp nghênh đón quân địch.
“Quận chúa, để nô tài đi thông báo.” Thấy nàng sắp đi vào trong, một gã nội thị nói lắp bắp, toan chạy vào trong
điện.
Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt nói: “Không cần, bệ hạ đang bận rộn quốc sự, ta không đợi ở đây nữa kẻo làm phiền bệ hạ.
Ta sẽ đến Đông cung đợi, khi nào bệ hạ giải quyết triều chính xong xuôi, ngươi hãy đến Đông cung báo cho ta một
tiếng”
Tất nhiên là Hữu Ninh đế đang bận lo liệu việc nước, nhưng đó có phải việc khẩn cấp cần bàn bạc ngay bây giờ hay
không thì chưa chắc, cho dù thế nào thì nàng cũng đã đứng đây đợi một khắc rồi, xem như giữ mặt mũi cho Hữu
Ninh đế.
Nói rồi, Thẩm Hi Hòa dứt khoát quay lưng bỏ đi, chiếc áo khoác lông chồn màu trắng bạc nhẹ nhàng tung bay
trong gió, sáng óng ánh trong tuyết, lộng lẫy mà sắc bén.
Đám nội thị chỉ biết trơ mắt nhìn theo, không dám sấn tới ngăn cản, đành vội vàng đi tìm Lưu Tam Chỉ bẩm báo.
“Đúng giờ Thìn, Nghiêu Tây công chúa vào cung, tố cáo rằng đêm qua nàng ta bị quận chúa bắt cóc” Thẩm Hi Hòa
đang ngâm tay trong nước ấm, nghe Thiên Viên nói.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn chằm chằm bàn tay đang ngâm trong chậu nước, mặt nước lăn tăn gợn sóng rồi dần
dần lắng lại, tựa như suy nghĩ của nàng lúc này, không ai đoán được.


“Thái y lệnh đích thân khám cho Nghiêu Tây công chúa, nói là hai tay suýt bị hoại tử. Nàng ta còn bị nhiễm lạnh,
hôn mê bất tỉnh, bệ hạ rất tức giận” Thiên Viên nói
tiếp.
Thẩm Hi Hòa giơ tay lên, cầm lấy khăn do Trân Châu đưa tới, chầm chậm lau tay rồi cười với Thiên Viên: “Không
sao.”
Thiên Viên đoán không ra Thẩm Hi Hòa định làm gì, hắn tin Nghiêu Tây công chúa thật sự bị Thẩm Hi Hòa bắt đi.
Không riêng gì hắn mà cả Kinh thành đều biết. Tin tức Nghiêu Tây công chúa bị người ta trói lại, treo trên cây cả
đêm đã lan truyền khắp nơi, chuyện này cực kỳ giống tác phong hành động của Thẩm Hi Hòa.
Nhưng chẳng phải Nghiêu Tây công chúa đã biết khó mà lui hay sao? Cớ sao quận chúa còn dùng thủ đoạn tàn
nhẫn để trừng phạt nàng ta vì tội bám lấy Thái tử chứ? Còn nếu bảo là Nghiêu Tây công chúa đóng kịch thì theo
như những gì hắn nghe ngóng được về tình trạng thê thảm của Nghiêu Tây công chúa, cái giá phải trả xem chừng
quá lớn.
Thái y thư đã nói tính mạng Nghiêu Tây công chúa đang ngàn cân treo sợi tóc, dù không chết nhưng cũng mất nửa
cái mạng.
Thẩm Hi Hòa không giải thích nghi hoặc cho Thiên Viên, nàng ngồi lại Đông cũng được hai khắc thì có nội thị từ
Minh Chính điện đến tuyến.
Lúc Thẩm Hi Hòa gặp được Hữu Ninh đến các triều thần đã đi rồi, trong đại điện chỉ còn Tiêu Hoa Ung thỉnh
thoảng ho húng hắng.
“Chiêu Ninh à, Nghiêu Tây công chúa dù đang bệnh vẫn gắng gượng vào cung tố cáo con bắt cóc nàng ta, treo
nàng ta trên cây cả đêm, giờ nàng ta đang hôn mê bất tỉnh, con giải thích thế nào?” Hữu Ninh đế hỏi.
Thẩm Hi Hòa ung dung nói: “Bệ hạ, công chúa có chứng cứ không ạ?”


“Chiêu Ninh quả là khác người,gặp người bình thường thì việc đầu tiên phải là kêu oan,Chiêu Ninh lại hùng hồn đòi chứng cứ.”
Hữu Ninh đế cười đầy ẩný,“Theo lời con nói,nếu không có chứng cứ thì dù thủ phạm có là con cũng không làm gì được conà?”
“Bệ hạ,Chiêu Ninh chỉ tin tưởng vào chứng cứ và luật pháp.Công chúa tố cáo Chiêu Ninh thì hẳn phải có chứng cứ chứ không thể
bôi nhọ khơi khơi thể được,thành thử Chiêu Ninh rất tò mò rốt cuộc là chứng cứ gì mà công chúa lại chắc chắn việc này là do Chiêu
Ninh gây ra.Thẩm Hi Hòa ung dung đáp.
“Nghiêu Tây công chúa tận mắt chứng kiến thủ phạm là thuộc hạ của con.”Hữu Ninh đế nói.
Thẩm Hi Hòa cười khẽ:“Bệ hạ,ai mà không biết Nghiêu Tây công chúa cóýđồ với Đông cung,ta và nàng ta có xung đột về lợi ích”

Bình luận

Truyện đang đọc