Thẩm Hi Hòa hơi bực, nay nàng đang có nguyệt tín, hai ngày đầu là lúc mệt mỏi nhất, đã vậy lại gặp phải tiết trời
nóng bức mà không được dùng bằng 3nên càng uể oải hon.
Khốn nỗi nàng chẳng thể nói vậy với Tiêu Hoa Ung được, mà hắn lại chẳng tinh ý chút nào, cứ phải gặng hỏi đến
cùng, t1hậm chí còn định áp tay lên trán nàng.
Nàng vốn sợ nóng, Tiêu Hoa Ung còn chưa chạm vào trán nàng, nàng đã cảm nhận được cái nóng hừng hực9 trên
tay hắn. Thẩm Hi Hòa chẳng còn bận tâm quy củ gì nữa, vội vàng gạt tay hắn ra: “Ta đã bảo là không sao mà”
Vẻ giận dữ và chán ghét c3ủa nàng làm tim Tiêu Hoa Ung như thắt lại, hắn vừa luống cuống vừa ấm ức, đủ loại
cảm xúc dâng trào trong lòng, nhưng lại không biết phải mở miệng8 thế nào.
Tiêu Hoa Ung yên lặng ngồi cách nàng nửa bước, dè dặt nhìn nàng với vẻ hoang mang và lo lắng.
Không hiểu sao Thẩm Hi Hòa cảm thấy bực bội, chỉ muốn được ở một mình, không bị ai quấy rầy. Nàng có cảm
giác dù Tiêu Hoa Ung yên lặng ngồi đó không nói một lời thì vẫn khiến nàng thấy khó chịu.
Nàng trở nên ngang ngược thế này từ khi nào?
Thẩm Hi Hòa giật mình, sắc mặt càng khó coi hơn.
Tiêu Hoa Ung vẫn luôn nhìn Thẩm Hi Hòa chầm chậm, thấy nàng càng lúc càng bực bội, hắn đành nói: “Đông cũng
còn có việc, ta đi trước đây.”
“Ừ” Thẩm Hi Hòa nói cộc lốc, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Liệu có phải hắn đi rồi, nàng sẽ kiềm chế bản thân tốt hơn?
Thấy nàng vừa nghe mình phải đi liền nguôi giận, Tiêu Hoa Ung càng khó chịu hơn, lập tức quay đi không ngoài
đầu lại.
Trước đó, Trân Châu bị Thẩm Hi Hòa bắt ra ngoài trông chừng, thấy Tiêu Hoa Ung xụ mặt bỏ đi, bước chân nhanh
thoăn thoắt, rõ ràng là đang giận dỗi, nàng ta bèn bưng một bát chè hạt sen ngân nhĩ cho Thẩm Hi Hòa: “Quận
chúa và điện hạ cãi nhau à?”
Thẩm Hi Hòa nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu: “Đâu có”
“Hình như điện hạ không được vui” Trân Châu dè dặt nhắc nhở.
Thẩm Hi Hòa vừa mới múc một thìa chè, nghe vậy thì khựng lại, đặt bát chè xuống mặt bàn rồi ngẫm nghĩ một
chốc, hình như vừa rồi nàng hơi quá đáng thật: “Chẳng biết tại sao ta thấy lòng bực bội, không muốn nói năng gì,
cũng không muốn để ý đến hắn, không thể hòa nhã với hắn được”
Trân Châu ngạc nhiên, quận chúa nhà mình luôn thong dong nhã nhặn, hiếm khi nổi giận, không vô duyên vô cớ
gắt gỏng với ai bao giờ, cho dù thỉnh thoảng có ngang bướng đôi chút với vương gia và thể tử nhưng cũng không
đến mức điêu ngoa.
Vậy mà hôm nay quận chúa lại càn quấy trước mặt Thái tử điện hạ như thế.
Ngẫm nghĩ một hồi, sắc mặt Trân Châu càng phức tạp hơn: “Quận chúa… quận chúa làm vậy là vì ỷ lại.”
“Hả?” Nàng ỷ lại khi nào chứ?
“Con người ta thường chỉ bộc lộ tính cách thật của bản thân khi ở bên người thân thiết và đáng tin cậy, càng thân
bao nhiêu thì càng tự nhiên bấy nhiêu” Trân Châu cẩn thận lựa lời.
Thẩm Hi Hòa bất giác nhíu mày.
“Quận chúa thử nghĩ xem, nếu lúc nãy người ở cạnh quận chúa không phải điện hạ mà là người khác, liệu quận
chúa có cư xử như thế không?” Trân Châu dẫn dắt.
“Nếu là người khác, chắc chắn ta sẽ không gặp” Thẩm Hi Hòa nói.
Sở dĩ Tiêu Hoa Ung có thể vào đây là vì dạo này hắn đến quận chúa phủ thường xuyên đến mức không cần người
hầu thông báo nữa, người gác cổng thấy hắn thì cho vào luôn, trừ khi Thẩm Hi Hòa đang ở trong khuê phòng, còn
không thì bọn Trân Châu sẽ không ngăn Tiêu Hoa Ung lại.
“Nếu không thể không gặp thì sao? Chẳng hạn như nội thị do bệ hạ phải đến” Trân Châu đổi ví dụ khác, “Quận
chúa có cư xử như vậy không?”
Đương nhiên là không rồi, người đó chẳng qua làm theo lệnh vua, nàng sẽ lịch sự đối đãi
Thẩm Hi Hòa không phản bác, nghĩ thầm Tiêu Hoa Ung là Thái tử, còn cao quý hơn cả người tuyên chi, vậy mà
chẳng biết từ khi nào nàng dần quên mất thân phận của hắn.
Nàng đối xử với hắn tùy ý hơn, không còn lễ độ khách sáo như trước, không bị ràng buộc bởi quy củ lễ nghi.
“Em nói không sai..” Thẩm Hi Hòa không phải là người không dám nhận sai, hơn nữa Trân Châu nói rất có lý,
“Vừa rồi ta hơi quả quất, có phải vì vậy nên hắn không vui không?”
“Nô tỳ nghĩ không phải thế, điện hạ luôn mong quận chúa hãy là chính mình khi ở bên điện hạ chứ không hờ hững
như với người khác. Có lẽ điện hạ rầu rĩ vì không biết tại sao quận chúa lại chán ghét mình. Xưa nay quận chúa
luôn giữ khoảng cách chừng mực với điện hạ, khiến điện hạ lo được lo mất, thế nên điện hạ mới ưu phiền.
Điện hạ không buồn vì bị quận chúa lạnh nhạt, mà đang lo không biết mình đã làm gì chọc giận quận chúa.”
“Thật ư?” Thẩm Hi Hòa cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói nên lời.
Nếu đổi ngược vị trí hai người cho nhau, nàng sẽ không ngẫm lại gì hết, có khi không thèm nhìn mặt đối phương
nữa ấy chứ. Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa càng thấy mình đã quá đáng: “Đợi hai ngày nữa ta sẽ đi xin lỗi hắn.”
Không phải là nàng không thể xuống nước xin lỗi, nhưng nàng đang khó chịu trong người, nếu đi ngay bây giờ chỉ
e xin lỗi không xong mà còn cãi nhau với Tiêu Hoa Ung.
“Quận chúa không cần đợi hai ngày đầu, thế nào mai điện hạ lại đến cho xem. Trân Châu khẳng định.
Thẩm Hi Hòa ngờ vực, cảm thấy khả năng đó không cao lắm.
Trân Châu chỉ cười, không nói gì thêm.
Giờ phút này, Tiêu Hoa Ung đang ngồi trên xe ngựa, Thiên Viên cũng nhận thấy hắn không được vui. Thường
ngày, mỗi lần ghé quận chúa phủ, điện hạ sẽ ở lại đến khi nào hoàng cung gần đóng cổng mới chịu về, thế mà hôm
nay đi vào chưa bao lâu đã về ngay…
Không ổn, quá không ổn.
“Thiên Viên, người điều tra thử gần đây cô có làm sai chuyện gì không?” Tiêu Hoa Ung chợt lên tiếng.
Thiên Viên dè dặt hỏi lại: “Ý điện hạ là… phương diện nào?”
Tiêu Hoa Ung lườm Thiên Viên, ánh mắt sắc lẻm.
Thiên Viên lập tức hiểu ý: “Điện hạ, nếu là việc liên quan đến quận chúa thì điện hạ luôn rất thận trọng, chỉ có
điều.”
Tiêu Hoa Ung vốn đang bực sẵn, thấy Thiên Viên muốn nói lại thôi thì càng bực hơn: “Nay còn ra vẻ lấp lửng trước
mặt ta nữa hả?”
“Thuộc hạ không dám” Thiên Viên ấp úng, “Nếu quận chúa giận điện hạ thì chỉ có thể là do điện hạ đã nói gì đó
mạo phạm quận chúa” Giọng Thiên Viên càng lúc càng nhỏ, nhưng Tiêu Hoa Ung vẫn nghe rõ mồn một. Hôm nay
hắn chỉ nói mấy câu rất bình thường, so với ngày xưa thì chẳng có gì đáng kể, nhưng trước kia Thẩm Hi Hòa có thế
đâu?
“Không phải” Tiêu Hoa Ung dám chắc đó không phải nguyên do.
Thiên Viên cuống đến mức trán rịn mồ hôi, thấy Tiêu Hoa Ung vẫn nhìn mình chòng chọc thì đành phản bừa:
“Thuộc hạ… thuộc hạ cũng không biết vì sao quận chúa lại nổi giận, có khi không phải do điện hạ đầu, mà là đang
bực ai khác, sau đó giận cá chém thớt với điện hạ không chừng”
Nói đến đây, Thiên Viên chỉ muốn cắn lưỡi cho xong, sao hắn dám cả gan nói xấu quận chúa thế này!
Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung dần nguôi nguôi, khóe môi khẽ nhếch: “Ngươi nói đúng, hẳn là có kẻ nào chọc giận nàng nên nàng mới giận
lấy sang cố”
Thiên Viên hoang mang, không hiểu sao điện hạ bị người ta ghét mà còn thấy vui cho được.
“Nàng trút giận với cô là vì không xem cô như người ngoài, chắc chắn là có ý với cô rồi” Tiêu Hoa Ung vui hơn hớn.
Thiên Viên: “.”